Anh có thấy không, Hải Đường của em, à không, em quên, chừng đó năm mà vẫn quên, Hải Đường không dành cho em, anh hai ha....
***
1.
Con trai à, lúc này con đã dựa lưng vào chiếc ghế nệm trên máy bay như bao lần con mơ ước hay chưa? Chiếc ghế ấy có như mẹ và con bao nhiêu đêm từ thủa nhỏ cùng nhau vẽ ra không con? Hành trình thực hiện hoài bão của con đã bắt đầu, nhưng cả mẹ cả con đều không bao giờ nghĩ, chuyến đi của con lại diễn ra như thế này. Và mẹ biết trong lòng con, những nỗi xót xa cũng đang dằn xé. Con đi tới một phương trời tương lai rực rỡ, mà mẹ nhìn trong mắt con, cảm thấy cứ như con đang tiến hành một cuộc tẩu thoát, một phen trốn chạy...
Tường Vi không đến. Chuyến bay của con đã cất cánh được hơn nửa giờ. Mẹ vẫn ngồi ở hàng ghế chờ , nhìn dòng người qua lại, nhưng con bé ngốc nghếch ấy vẫn không xuất hiện. Mẹ cố nhìn vào trong từng ngóc ngách, cố tìm những nét thân quen đang ẩn mình đâu đó.
Nhưng con trai à, hình như Tường vi thật sự không có ở đây.
Mẹ mở mảnh giấy con gửi cho Tường Vi. Con ghi vội cho mẹ sau khi chờ đến cận giờ mà loa báo phải gọi tên con như hành khách cuối cùng vì con cũng muốn được một lần gặp con bé trước lúc đi xa.
Con trai, thì ra bao nhiêu năm qua, con đã âm thầm cho hạnh phúc của mẹ như vậy sao ?
Giọt nước mắt của mẹ rơi xuống, làm nhòe đi những dòng chữ vội vàng nhưng vẫn nắn nót của con ...
" Vi "i ngắn", Hải Đường không dành cho em, hãy gọi anh là anh hai, sống cho thật tốt và thay anh chăm sóc bố mẹ, biết chưa ?"
Mẹ lại nhìn quanh một lần nữa, Tường Vi, con đâu rồi, sao con không ra đây ? Mẹ có điều muốn hỏi...
****
Em còn không dám cởi chiếc nón bảo hiểm màu đỏ mận ra khỏi đầu. Em cứ đứng đó , trên con đường cao tốc dẫn vào sân bay. Chỉ còn một đoạn ngắn, băng qua một ngã tư, em sẽ được gặp anh lần cuối, trước khi anh đi xa, mà ngày về như anh nói, kéo dài đến vô cực.
Em hứa với anh là sẽ đến.
Em giữ lời hứa mà.
Buổi sáng,em dậy từ rất sớm ( hay nói thẳng ra rằng em có ngủ được miếng nào đâu,cả đêm em cứ như nằm chờ đồng hồ báo thức với một trái tim hết âm ỉ đau rồi chuyển qua đau nhói, nước mắt không chảy nữa chỉ vì nó đã khô cằn mất rồi.)
Em tắm rửa thật thơm tho sạch sẽ. Anh luôn muốn thấy em tươm tất. Em trang điểm nhẹ nhàng vừa đủ dể cho anh thấy em không qua loa với vẻ ngoài. Nhưng hôm nay em phải vẽ mắt hơi kỹ và lâu một chút. Em sợ anh sẽ thấy đôi mắt thâm quần của em. Mà em thì đã hứa với anh sẽ ngủ sớm và làm một cô gái vui vẻ xinh đẹp ra gặp anh cơ mà.
Em gần như lục tung cả tủ đồ, thử không biết bao nhiêu váy đầm quần áo, nhưng không có bộ nào em vừa mắt. Nhưng khi chán nản nằm uể oải ra giường, em chợt nghĩ, làm gì có bộ nào vừa mắt cho ngày anh đi, vì mỗi cái việc phải nhìn anh đi là em đã không vừa mắt rồi.
Nhưng đã hứa với anh, thì phải làm, em giả bộ xúng xính áo quần dù em không hề ưng ý, điểm xuyến một vài phụ kiện cho hợp thời trang, đeo một bóp đầm dây chéo cho thêm dịu dàng. Em nhìn mình trong gương.Tất cả đều đan cài nhau một cách hòa quyện.
Chỉ thiếu một thứ thôi.
Nụ cười của em.
Em cứ đứng nhìn mình trong gương thật lâu. Em tập cười. Anh ạ, khó quá,anh có lại về làm gia sư cho em "môn" này được không ? Nụ cười thường ngày ra đi trước khi cả anh ra đi rồi. Vậy thì làm sao em thực hiện lời hứa với anh đây?
Bố gọi. Bố nói bố đã chuẩn bị xe xong,kèm theo một câu nói ngắt quãng và có chút băn khoăn :
- À... mẹ con Hải Đường chắc ra sân bay rồi...
Em đáp lời bố và nói sẽ xuống liền. Nhưng em vẫn còn đứng đó thật lâu.
Căn phòng này, anh đã từng ngồi trên bậu cửa sổ, quay vào ngắm em, cho ý kiến về những lần em phục sức chuẩn bị cho những buổi đi chơi cùng bạn bè. Căn phòng này, anh đã từng đứng tựa lưng vào tường, thể hiện đủ mọi biểu cảm trên gương mặt mỗi lần em bắt anh làm cái "thùng rác" cho em trút hết mọi nhọc nhằn tâm sự. Anh đã từng ngồi trên giường,khoác vai em và kể cho em nghe về ước mơ đi du học của anh. Em từng hờn dỗi,bên đó không có em sao anh cứ ham đi thế. Anh cười hiền,anh đi rồi anh về...
Vậy lần này anh có "anh đi rồi anh về..." hay không , Hải Đường của em ?
Cuối cùng em cũng rời khỏi được căn phòng mình. Nhưng anh ơi, hành lang đi về phía cầu thang lại đi ngang phòng anh.
Em biết mình sẽ còn mất thời gian ở đó.Vì mỗi bàn chân em bước đi lúc này, sẽ là bước qua bao nhiêu hồi ức của bốn năm qua. Bao nhiêu lần dừng lại, bao nhiêu thời gian cho đủ,hả anh ?
Em nói bố đi trước.
Không phải vì em sợ bố đợi lâu. Mà còn vì em biết chưa chắc em sẽ có can đảm cùng bố bước vào sân bay tiễn anh đi.
Em thông minh thế mà,anh thấy không, em đoán trước được luôn.
Anh thấy không, cô gái anh yêu thương đang đứng bên vệ đường cao tốc, với máy xe chưa tắt và chiếc nón báo hiểm màu đỏ mận không tháo khỏi đầu ?
Một chiếc máy bay vừa lao vút lên bầu trời, có phải chiếc máy bay của anh?
2.
Mẹ nhớ lần đầu tiên chúng ta găp cha con Tường Vi. Khi đó con mười tám tuổi, Tường Vi mười sáu tuổi.
- Bác ấy là mối tình đầu của mẹ?
Mẹ nhớ mẹ không nói gì với con cả. Suốt bữa cơm tình cờ hôm đó, dù kỷ niệm như những dòng ký ức theo lời kể của người đàn ông ấy cứ tuôn ra như một một mặt hồ lai láng. Nhưng tuyệt nhiên mẹ chắc rằng, cả hai không đề cập gì đến mối quan hệ của nhau nhiều hơn tình bạn.
Suốt buổi, con cứ ngồi nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, đôi mắt thể hiện sự lắng nghe một cách quảng giao.Mười tám tuổi nhưng vì phải cùng mẹ gánh vác cuộc đời, nên con già dặn hơn nhiều so với tuổi thanh xuân của con, phải không con trai? Con trả lời những câu hỏi từ người bạn cũ của mẹ, một cách từ tốn , tự tin và rất lịch sự.
Vậy mà khi bố con Tường Vi ra về sau bữa tối, con vừa dọn dẹp vừa hỏi mẹ câu hỏi đó. Mẹ gần như bị sự ngạc nhiên làm cho bất động.Mẹ nhìn con bằng đôi mắt to tròn, môi mẹ lắp bắp. Mẹ lại định dùng quyền năng người lớn của mình để nạt con một trận ra hồn nhầm gạt bỏ đi cái suy nghĩ ấy trong đầu con. Dẫu rằng đó là sự thật.
Nhưng khi mẹ lấy lai sự bình tĩnh thì ,con trai, con vẫn với nét ung dung, bưng chồng chén dĩa sang bồn rửa chén, mở vòi nước và xen vào tiếng nước chảy như gợi nhắc một điều gì đó, con nói với giọng của một thanh niên mới lớn, nhưng với ngữ điệu và cốt cách chẳng khác một người đàn ông:
- Mẹ, con thấy bác ấy còn thích mẹ nhiều lắm!
*****
Phải nói rằng mẹ nấu đồ ăn ngon anh ha.
Ngay từ bữa ăn đầu tiên, em là khách mà cứ không thể khiến mình ngừng đũa. Em nhớ, bố em và mẹ anh,lúc đó, cứ ngồi người nói người cười về những câu chuyện cũ. Chắc những câu chuyện cũ luôn dễ làm lay động cảm xúc của con người.Nhưng lúc đó em còn thơ ngây và chưa đủ trải nghiệm để hiểu hết điều đó, hoặc là những món ăn của mẹ anh quá ngon ,quá hấp dẫn. Em ăn và hình như quên luôn trong bữa ăn ấy còn hiện diện một người là anh...
Nên anh chỉ thực sự bước vào cuộc đời em khi bố dẫn anh vào phòng em và nói, từ đây anh sẽ là gia sư cho em.
Lúc đó,anh mới đậu đại học. Em thì đang học lớp mười. Em mới chuyển trường và có vẻ không theo kịp với chương trình trong ngôi trường mới. Bố em nhanh chóng tìm cho em một giải pháp. Giải pháp đó là anh.
Trong buổi chiều đó,em mới nhận ra anh là một chàng trai dễ mến, khuôn mặt ưa nhìn. Phong thái anh ung dung và từ tốn. Giọng nói anh giảng bài cho em thật rõ ràng nhưng nhẹ nhàng như những lời kể chuyện .Nói chung không biết từ lúc nào,em mang hết sự ngưỡng mộ của mình ra và phong anh làm thần tượng.
Nhưng anh nghiêm túc ra trò. Ngoài nói chuyện học hành,khi thoảng hỏi thăm cuộc sống mới của em,anh chẳng bao giờ nói gì khác. Trong khi em muốn được nói đủ thứ chuyện với anh, hiểu thêm về anh, và câu hỏi cứ lượn lờ trong đầu em suốt một năm đầu tiên biết anh đó là, anh có bạn gái hay chưa? Bởi vì những khi em bận xin đổi giờ học sang chủ nhật,anh đều từ chối. Anh sẵn sàng dạy tất cả các buổi,kể cả tối khuya,nhưng chủ nhật thì không. Em cứ ngồi cắn bút , rồi thấy một cảm giác khó chịu làm nhịp tim đập nhanh,hơi thở gấp rút như bị ai đó bóp ngạt, với cái giả thiết trong đầu "Chắc chủ nhật,anh dành cho một chị nào đó...của anh...?"
Giả thiết đó đeo bám trong em suốt một năm trời. Một năm đó em vui khi được gặp thần tượng của mình một tuần ba lần.Khi thoảng thì nhiều hơn thế khi bố dẫn em qua nhà anh ăn tối.Nhưng mà, những bữa ăn tối đó luôn làm em khó xử.Em thích ăn những món mẹ anh nấu,nhưng không thể cứ ngồi ăn tự nhiên khi anh đang ở đối diện. Em phân vân gì đâu. Nhưng mà,phân vân là vậy, cuối cùng ,tại thời điểm đó,thì cái bụng của em luôn chiến thắng, anh à. Nhưng một năm đó, mỗi lần em có giờ học khác bị trùng hoặc là anh bận thi cử, mỗi lần nhắc đến ngày chủ nhật, là y như rằng em buồn cả buổi tối.Thần tượng đi hẹn hò mà, sao vui được chứ? Anh có biết năm đầu tiên đó với em đã diễn ra phức tạp như vậy không? Chứ không phải bình thản như mỗi lần anh khen em làm bài đúng, em nói "em thông minh mà ,anh thấy không." rồi anh cười hiền xác nhận.
Đến khi em lên lớp 11, năm thứ hai,anh làm gia sư cho em,thì mọi chuyện thay đổi.
Tất cả bắt đầu bằng một sự việc mà em không biết là mình may mắn hay xui xẻo. Em được một bạn nam để ý. Bạn ấy tỏ tình, đưa đón em đi học và về nhà. Nhưng em chẳng thấy vui mà chỉ thấy sợ. đơn giản là em không thích bạn ấy. Đến một lúc, em thấy phiền vì sự quan tâm của bạn làm cuộc sống của em xáo trộn.