Snack's 1967
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Gia đình
↓↓

Gia đình

14-06-2016
A
A
A
A

Đáng tiếc, thế gian không có bán thuốc hối hận. Thời gian không chờ một ai. Cuộc đời như trò chơi tung hứng. Quả bóng thủy tinh mang tên "gia đình" đã vỡ vụn trong một giây cô thiếu cẩn trọng, chỉ còn lại sự nuối tiếc. Tất cả không thể quay trở về như lúc ban đầu.

***

Cô gái tra chìa khóa vào ổ, thận trọng đẩy cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ nhưng vẫn khiến nó vang lên tiếng kèn kẹt. Một mùi ẩm mốc lan tỏa nơi cánh mũi, mang theo cái ngòn ngọt đặc trưng. Cô rụt rè vươn tay mò mẫm bức tường bên cạnh. Đầu ngón tay vô tình lướt qua nút bật điện.

Ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên bốn bức tường. Gian nhà cũ kĩ, trống trơn. Tấm mành ngăn cách hai gian nhà, mỏng tới mức có thể trông thấy đằng sau nó là chiếc giường dài bằng gỗ.

Cô gái bước tới, chạm tay lên lớp sơn màu xám. Ồ không, đã từng có một thời nó được khoác tấm áo trắng. Nhưng....nhà có trẻ con là thế đấy! Chúng nào có để cho bức tường được yên ổn. Vết chân đạp, vết vẽ bậy in dấu khắp nơi. Mân mê chút dấu tích còn sót lại của bức tranh con thỏ, "kiệt tác" của một bé gái hơn hai mươi năm về trước, cô thoáng mỉm cười. Cười vì một thời trẻ con ngây thơ, cười vì đã quá muộn để có thể quay lại ngày ấy.

Tất cả...theo thời gian...đều sẽ thay đổi...

 

Trong ngôi nhà này, từng có một gia đình nhỏ ấm cúng. Hàng ngày, cha đi làm, mẹ buôn bán chút thứ lặt vặt ngoài chợ, cô con gái tung tăng đi tới trường tiểu học. Tối đến, dưới ánh đèn vàng, ba người lại quây quần bên mâm cơm giản dị, kể cho nhau nghe những mẩu chuyện vui nho nhỏ mà luôn có sự góp mặt nồng nhiệt của con gái, như việc được cô giáo khen hay hướng dẫn bạn giải một bài toán, kèm theo đó, là nụ cười tươi tắn của mẹ, cái xoa đầu của cha, cùng tiếng nói líu lo của bé gái nhỏ.

Chỉ là...không còn nữa...

Con gái dần lớn lên, đã biết làm đẹp, biết sưu tập ảnh của thần tượng, biết tán dóc trên điện thoại hàng giờ sau bữa ăn tối.. Trong phòng bếp, chỉ còn lại hai người. Người mẹ thở dài lau dọn bàn ăn, ông bố lẳng lặng lấy tờ báo ra đọc. Bầu không khí khiến người ta nghẹt thở.

Cứ thế, gia đình nhỏ từng một thời hạnh phúc đó càng trở nên yên lặng, giống như một bức tường vô hình được dựng nên, ngăn cách cha mẹ và đứa con đang tuổi mới lớn. Bên cạnh đó, là những trận cãi vã và sự nông nổi, bướng bỉnh của con gái. Cái ý nghĩ "bố mẹ không hiểu mình" ngày càng lớn lên trong lòng đứa con, qua từng khoảng thời gian trung học .

Bước vào cấp ba, cô bé mười mấy tuổi bướng bỉnh kia giờ đã biết suy nghĩ chín chắn hơn, biết đỡ đần cha mẹ việc nhà hơn. Và lúc cô con gái bắt đầu ngoan ngoãn, cũng là lúc kì thi đại học cận kề. Những lớp học thêm, những bài tập khó nhằn, mọi thứ đã cuốn cô bé vào vòng xoáy của nó. Về đến nhà, ăn vội vàng bát cơm nguội rồi đạp xe thật nhanh tới lớp học thêm, có những lúc thậm chí không kịp về nhà mà phải mua tạm chiếc bánh mì. Bố mẹ chờ cơm, đợi cho tới lúc bữa ăn nguội ngắt thì con mới về nhà, trong bộ dạng mệt mỏi phờ phạc chỉ muốn ăn thật nhanh để đi ngủ. Và những lần ấy, lần mẹ chỉ muốn hỏi thăm con một câu, bố chỉ cần được chuyện trò cùng con một lát, đều bị dập tắt một cách phũ phàng.

Gánh nặng đại học được vứt bỏ khi con thi đỗ. Nhưng trường lại ở xa, con ít khi về thăm nhà. Những cú điện thoại vội vã là điều bố mẹ mong mỏi nhất, đã ít lại ngày càng ít đi. Nhưng hai đấng sinh thành vẫn cố gắng mỉm cười, ước ao lớn nhất của họ là được thấy con thành đạt. Và họ, thêm một lần nữa, đè chặt nỗi cô đơn vào tận đáy lòng.

Tốt nghiệp loại ưu, cô gái đạt được ước nguyện vào làm việc tại một công ty có tiếng. Sự bận rộn trong công việc lẠi càng khiến cô lạnh nhạt với gia đình. Cô luôn miệng hứa hẹn cuối tuần sẽ về thăm nhà, nhưng chưa bao giờ thực hiện được.

Cho đến một ngày kia, khi cha không còn đợi được nữa, ông ra đi một cách nhẹ nhàng trong giấc ngủ, nối gót sau đó là mẹ. Cô con gái đang ở nước ngoài nghe tin, vội vã thu xếp công việc trở về, thì...đã là quá muộn...

***

Một tháng sau cái chết của mẹ, cô gái một lần nữa đặt chân vào căn nhà thuở ấu thơ. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa rất đỗi quen thuộc. Đã bao lâu rồi cô không còn quay trở lại nơi này? Ba tháng, năm tháng, sáu tháng, hay là...một năm?

Đi tới mở chốt cửa sổ, khung cửa sắt đã rỉ sét bật mở tung. Luồng gió lành lạnh của một ngày cuối thu phả vào mặt. Hít thật sâu vào trong lồng ngực hương hoa sữa thơm nồng trong vườn, lòng cô da diết nỗi nhớ nhung. Rất nhiều năm về trước, có một bé gái rất thích cài hoa trên tóc. Hàng ngày, bé chăm chỉ tưới nước, vun trồng, chăm sóc cho khóm hoa nơi góc vườn, để đến mùa thu chúng sẽ nở bung ra thành vô vàn đóa hoa trắng tinh khiết, đem theo mùi hương ngọt ngào quyện lấy mái tóc tơ mềm mại của bé.

Đưa mắt nhìn bụi cây nhỏ đã bị chính người chủ ngày xưa quên lãng, cô tự hỏi sao mình có thể bỏ lỡ một thời quá khứ tươi đẹp đến như vậy. Có lẽ mẹ đã chăm sóc cho chăng, để đến ngày hôm nay nó có thể rung rinh khoe vẻ đẹp thanh nhã của mình dưới nắng mai?

Nghĩ đến mẹ, cô gái bất giác vén chiếc mành cũ kĩ ngăn cách hai gian nhà với mơ ước hão huyền được nhìn thấy bóng hình của đấng sinh thành, người luôn luôn mải mê ngồi khâu vá trong phòng mỗi lần rảnh rỗi. Nhưng...đáp lại khát khao của cô, chỉ là chiếc giường trống trơn đã bị mối mọt gặm gần hết. Cô gái khe khẽ thở dài, tự cười nhạo sự ngây thơ của mình. Kéo tấm mành lại sau lưng, đưa tay giật sợi dây treo lòng thòng trên trần nhà, ánh đèn vàng chiếu tia sáng dìu dịu lên gương mặt buồn bã của cô.

Căn phòng rất giản dị, giấy dán tường có hoa văn hình bông hoa đỏ thắm đã bong tróc dần theo thời gian. Chiếc giường cũ kĩ trải tấm chiếu cói lạnh lẽo, không đệm ấm, chỉ có một chồng chăn gối vương đầy bụi bặm nơi đầu giường. Cha mẹ tiết kiệm đến thế sao? Thậm chí ngay cả khi con gái đã lớn, đã trưởng thành và có công việc ổn định, họ vẫn không sắm sửa cho bản thân hay sao? Cô bỗng thấy sống mũi cay cay. Bố mẹ à, tại sao hai người phải làm thế?

Qua khóe mắt, bất giác cô gái trông thấy một bức ảnh nhỏ đặt ở đầu giường. Đó là tấm ảnh đen trắng chụp chung của gia đình. Người mẹ âu yếm bế cô con gái trên tay, quẹt vết sữa còn vương bên khóe miệng bé. Ông bố đứng một bên mỉm cười thật tươi. Trông họ thật hạnh phúc. Những nụ cười ấy như dừng lại mãi với thời gian, không bao giờ phai nhạt. Nụ cười của hạnh phúc.

Tách!

Giọt nước mắt nóng hổi bắn lên khung ảnh, loang ra. Cô gái một tay ôm mặt, bờ vai run lên bần bật. Hàng lệ chảy dài trên gò má, thấm ướt lòng bàn tay. Cô thổn thức: "Cha...mẹ...con xin lỗi..."

Móng tay cào lên mặt, cô nghẹn ngào. Tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao cha mẹ lại ra đi sớm như vậy? Tại sao cô không bao giờ có thể quay về nhà thăm gia đình, mà chỉ có thể tặc lưỡi chờ dịp khác? Giá như....giá như...

Đáng tiếc, thế gian không có bán thuốc hối hận. Thời gian không chờ một ai. Cuộc đời như trò chơi tung hứng. Quả bóng thủy tinh mang tên "gia đình" đã vỡ vụn trong một giây cô thiếu cẩn trọng, chỉ còn lại sự nuối tiếc. Tất cả không thể quay trở về như lúc ban đầu.

Nếu có thể quay trở lại quá khứ, chắc chắn...cô sẽ không để mọi chuyện diễn biến như vậy nữa...

Vài tháng sau, người ta trông thấy một cô gái trẻ chuyển đến sống trong căn nhà cũ kia. Họ nói cô là con gái đi làm xa của hai ông bà già, chủ ngôi nhà đó trước đây, một phụ nữ thành đạt, tiền cô kiếm được dư sức xây lại ngôi nhà đó. Nhưng cô chấp nhận sống ở một nơi tồi tàn như vậy, tại sao? Chà, có ai hiểu được. Chỉ có mình cô là biết mà thôi...

Mie

↑↑ Lượt xem: 114
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617