Còn Ngân, vẫn thích tớ chứ? Hay đã có người khác bên cạnh?
Người ta hay nói "có không giữ, mất đừng tìm", liệu tớ có muộn màng quá không Ngân?
Ngân, bao giờ Ngân về?
"Ngày...tháng... năm
Ngân,
Một năm tròn, tớ không có Ngân. Khi nghe được tin Ngân về Việt Nam. tớ vui đến độ nhảy cẫng lên được. Cuối cùng cũng đợi được ngày gặp Ngân! "
.............................................
Sân bay đông người, Huy cùng với bố Ngân, trễ chuyến 30 phút, muộn hơn so với dự định. Huy thấp thỏm lắm, không biết phải đối mặt với Ngân ra sao nữa.
....
Kia rồi, cô gái mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi đó, chẳng phải là Ngân hay sao. Ngân gầy đi, tóc đã nhuộm màu đỏ cam, chẳng còn đen óng ả của những ngày bên Huy nữa. Đôi mắt kia, nhìn mọi thứ thật rạng ngời, chỉ khi chạm phải Huy, mới ánh lên những tia lạnh nhạt. Huy chợt nở một nụ cười gượng gạo, méo xệch đi đáp trả lại Ngân.
Có những khoảnh khắc ta chẳng hề mảy may để ý, đến cuối cùng lại khắc rất đậm vào tim, trở thành nỗi nhớ.
Có những người ta vô tình với họ, đến cuối cùng mới "tìm lại" thì họ đã không còn ở đó đợi ta nữa.
Như Huy và Ngân lúc này. Để lỡ nhau, liệu có còn bên nhau?
Số lần Huy đến nhà Ngân không thể đếm nổi. Huy muốn lại gần Ngân thêm một chút, một chút. Còn Ngân vẫn lạnh nhạt như thế, đẩy Huy ra xa.
***
Ngày....
Huy chẳng màng đến hình tượng, chẳng màng đến người khác chú ý, lấy hết can đảm, một mực kéo tay Ngân bước ra khỏi nhà. Huy không chịu nổi cái cách Ngân đang đối xử với mình, không chịu nổi sự thờ ơ không quan tâm đến Huy như vậy. Rằng Huy chán ghét làm sao chiếc cửa mỗi lần Huy ra về vội vàng đóng chặt, chẳng có một lời nào dành cho Huy. Rằng Huy hụt hẫng làm sao khi thấy cánh tay Ngân xuất hiện thêm một chiếc vòng tay mới mà theo Ngân kể là của một người bạn tặng.
Huy quay mặt, đối diện với Ngân.
- Vì sao lại đi như thế?
- Muốn như vậy không được sao?
- Vì sao không nói cho Huy biết?
- Có là gì đâu mà phải nói chứ, chẳng phải Huy đã nói tôi như vậy à!
Rồi Huy lôi từ túi áo chiếc vòng tay quen thuộc, đưa đến trước Ngân:
- Vì sao trả lại quà tớ tặng?
Đến lúc nước mắt Ngân không còn nghe lời nữa, lặng lẽ rơi. Ngân đã tự nhủ không được khóc trước mặt Huy cho dù bất cứ chuyện gì xảy đến. Nhưng Ngân vẫn không thể làm được. Tim vẫn đau lắm, bao nhiêu lời nói trước đây tràn về, thắt lại, nghẹn lời.
- Chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng quên đi ít nhiều rồi. Không còn gì nữa thì tôi về đây. Cậu cũng không cần đến nhà tôi nữa đâu.
Ngân quay đi, nước mắt vẫn không thể ngừng, tai như ù đi. Chỉ nghe phía sau loáng thoáng tiếng Huy vọng lại:
- Tha thứ cho Huy được không Ngân, Huy sai rồi.
..................
Đêm đó không hiểu vì sao, trời đổ mưa không ngớt. Ngân ngồi trong phòng, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài kia, phía một người đang đứng dưới màn mưa lạnh buốt, chờ một câu trả lời của Ngân. Tại sao đã một năm trôi qua rồi, mọi thứ cũng đã lắng xuống, mà Ngân vẫn nguyên vẹn một nỗi đau như cũ. Cảm giác đối với một người, không thể nói mất đi là sẽ tan biến được. Ngân làm sao không biết Huy đã cố gắng nhường nào để đổi lấy một ánh nhìn từ phía Ngân, Huy thân thuộc quá. Ngân thực sự muốn đáp lại. Nhưng lòng Ngân lại như một khối tơ vò, mâu thuẫn lắm.
Có phải cậu muốn thách thức trái tim của tớ không Huy? Vậy thì cậu luôn thắng. Đúng hơn là tình yêu của tớ luôn thắng!
Bước chân của Ngân nhanh hơn, nhanh hơn, chạy về phía một người, giữa cơn mưa. Và Ngân biết, dù có chọn bao nhiêu lần đi nữa, thì Ngân vẫn sẽ chọn Huy, chàng trai mà Ngân đã nhớ, đã yêu và cũng đã từng khóc thật nhiều.
Trong vòng tay Huy, Ngân nức nở.
Cái ôm đến muộn, tủi hờn đến muộn, nhưng kịp.
Kịp để Huy nhận ra lòng mình, kịp để Ngân mở trái tim ra một lần nữa, đón nhận.
Và kịp, cho một bắt đầu mới, của chúng ta!
"Ngân, cảm ơn cậu vì tất cả"
Cho một ngày mưa, NHƯNG không hề buồn!
TD-ĐĐ
.