Chúng ta đã có những năm tháng hạnh phúc như thế?
Mùa hạ cùng bạn men theo bờ ruộng bắt ốc, chạy khắp bãi đất trống thả diều, bắt chuồn chuồn. Cái tuổi ấy đều chấp nhất với loại chuồn chuồn đỏ cánh to, bay chầm chậm tầm trung nhưng cũng đủ cao để thời đó có thể với tới. Nhiều buổi tối, cả bọn rủ nhau đi bắt dế, vừa đi vừa nói linh tinh trên trời dưới đất, có khi còn cãi nhau rồi khóc ầm lên. Cứ thế, luyên thuyên đi mà chẳng để ý đã đi xa nhà đến bao nhiêu.
Tuổi thơ vậy là chẳng phải đủ đẹp rồi sao?
***
Khi ta lớn lên, tôi và bạn không còn học chung lớp, có những người bạn mới, sống trong môi trường khác nhau. Đôi lúc, ở độ tuổi ấy, ta đã quên đi lẫn nhau, bỏ lỡ nhau rất lâu.
Cho đến khi gặp lại, chúng ta nhìn nhau và dè dặt thắc mắc: "Liệu ta còn có thể như ngày trước?". Những kỉ niệm xưa, ai còn nhớ? Ai dám hỏi đối phương còn nhớ hay không?
Cũng giống như con đường đất được thay bằng đường nhựa, đường bê tông, mọi người đều cảm thấy thuận tiện nhưng lũ trẻ hãy còn luyến tiếc trò chơi cướp cờ của chúng. Chúng tôi có lẽ cũng luyến tiếc tuổi thơ có nhau nhưng cứ ngây thơ cho rằng thời gian không cho ta níu giữ và hẳn chỉ còn mình bản thân ta muốn níu giữ.
Cho đến khi lũ trẻ dựng đứng viên gạch đỏ, cắm cờ vào đấy, cuối cùng chúng đã có thể chơi tiếp trò chơi yêu thích. Hôm sau gặp nhau, bạn hỏi tôi: "Mùa này chỗ mình hết chuồn chuồn mất rồi. Hôm nào đi bắt ốc đi"
Lúc ấy, tôi mới nhận ra, nếu ta không tình nguyện mở lòng một lần nghĩa là ta đã mất đi cơ hội gần nhau hơn. Cảnh vật thay đổi, thời gian thay đổi, mỗi chúng ta đều thay đổi nhưng không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.
Ngày ấy, dưới ánh chiều tà trải dài trên đồng lúa, mềm mại chảy trên người chúng tôi, xa xa còn tiếng hô đếm số cướp cờ non nớt, cao vút. Chúng tôi như vậy đã lớn thế này rồi. Cuộc sống ngoài kia làm chúng tôi gói gọn trong học hành và thi cử cùng nỗi sợ về sự tàn nhẫn tương lai. Nhưng trong giờ phút kéo quần mò từng con ốc, chúng tôi thấy nhẹ hẳn. Trong đầu không còn công thức khó nhằn, không còn lời dặn dò hằng ngày cố gắng thi cử của cha mẹ.
Tình bạn ngày xưa đến rất dễ dàng, tình bạn ấy bây giờ lại nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Đôi khi, tôi nghĩ không cần một bờ vai để tựa vào, chỉ cần một bóng hình an tâm bên cạnh. Không cần ai chống đỡ hộ, chỉ cần ai đó vỗ vai một cái là đủ rồi. Mà chẳng phải bạn tôi rất phù hợp sao?
Càng lớn, càng phải tách nhau ra vì những lí tưởng của riêng mình. Và khi trưởng thành thực sự, sẽ có cuộc sống của riêng mỗi người mà đối phương chẳng thể là một trong số những người thương yêu nhất.
Trong lễ cưới của bạn, chúng ta trao cho nhau cái ôm đặc biệt nhất. Tạm biệt ngày tháng tự do có nhau. Bạn nhìn tôi như hồi tưởng, ánh mắt mang màu nắng chiều mùa hạ.
Tình yêu đầu là tình yêu đẹp nhất. Tình bạn đầu đời là tình bạn trong trắng nhất.
Thời gian quả thực đáng sợ mà. Tôi còn muốn làm diều giấy được dán bằng cơm nguội, muốn nằm trên nóc nhà nói tầm phào rồi ngủ quên lúc nào không hay đến khi sương xuống nhiễm vào người lạnh ngắt thì mới giật mình tỉnh dậy. Nhưng nhìn đi, người bạn cùng tôi cắt từng mảnh giấy, gác tay cùng rủ rỉ, người tôi đập dậy gọi đi xuống nhà, đã tay trong tay với nửa kia quyết định chấm dứt ngày tháng tuổi thơ.
Và biết đâu nữa không lâu, chính tôi sẽ tiếp bước như thế.
Nhưng, cho dù thế nào, chẳng phải thời thơ ấu của ta là của nhau hay sao? Chúng tôi đã có những kỉ niệm đẹp nhất, đã trao nhau thứ tình cảm thanh thuần nhất mà chẳng ai có thể xen chân vào. Chúng tôi không ganh tị với người uống rượu giao bôi cùng đối phương, chỉ có cái thổn thức về một thời đáng nhớ đã qua.
Đến khi trải qua, chúng ta mới biết tất cả kì diệu, xúc động đến mức nào...
Đã có thể không còn là một trong những người yêu thương nhất, nhưng ai bảo không còn là một trong những người quan trọng nhất...?
Cuộc đời luôn có những khái niệm chấp nhất như vậy đấy.
Phải biết trân trọng và tận hưởng. Như tôi và bạn phải không...