Ring ring
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Tuổi 17

13-06-2016
A
A
A
A

Yến đã có người yêu rồi, người yêu Yến đẹp trai hơn Khánh, tuy rằng không tốt như Khánh, không yêu và trân trọng Yên như Khánh, lại còn lăng nhăng và hay dọa nạt Yến, nhưng chẳng hiểu sao Yến vẫn cứ đâm đầu vào một cách ngốc nghếch, hệt như Khánh cứ lao vào Yến, một vòng luẩn quẩn cứ rình mò nhau, rượt đuổi nhau mà chẳng biết đâu là điểm dừng.

Khánh gặng giọng cố đưa cho Yến hộp quà một lần nữa:

- Thì Yến cứ nhận đi cho Khánh vui lòng, Khánh có bắt Yến phải đền đáp lại Khánh gì đâu mà Yến sợ.

- Khánh mang quà về đi, bác Nga đang gọi Yến vào ăn cơm, Khánh về nhanh đi chứ để bác nhìn thấy lại lắm chuyện.

Nói rồi Yến quay đi, để lại Khánh sững sờ với chiếc xe bất động, giá như có ai đó ở đây để Khánh hét vào mặt cho bõ tủi cũng được. Rồi như dồn hết sức lực vào cánh tay, Khánh quăng hộp quà vào đám cỏ dại mọc bên vườn nhà thầy Cường, con thằn lằn ngơ ngác không hiểu chuyện, kêu một tiếng rồi lẫn vào vết tường nứt. Khánh rồ ga, vặn hết cỡ lao ra đường lớn. Khánh không còn ý thức được mình đang đi về đâu, dòng người bên đường nhòe dần đi trong tầng cơn nức của Khánh, có tiếng còi xe inh ỏi, mấy ông đi đường thò đầu ra chửi rủa, - Đi đứng cho cẩn thận chứ thằng kia, muốn chết hả?

Chưa bao giờ Khánh thấy tồi tệ như thế này, chẳng nhẽ gần ba năm bên Yến mà Yến không hiểu cho Khánh dẫu chỉ một chút ít thôi sao, Khánh cũng chẳng mong Yến đáp lại tình cảm, chỉ xin Yến đừng nỡ chối từ, chưa bao giờ Khánh thấy lòng nặng trịch như lúc này, hệt như ai đó đang cố gắng bóp nghẹt con tim Khánh, hệt như có tảng đá lớn đang đè nặng lên ngực Khánh, Khánh thây khó thở, hai mắt mờ đi, cũng may có tiếng điện thoại rung không thì Khánh đã chui tọt xuống gầm ô tô nằm rồi. Ranh giới giữa cái chết và sự sống gần trong gang tấc, Khánh hãm phanh ken két, hoàn hồn ra mới biết mình chạy lên tận cây số năm. Khánh lặng lẽ quay đầu, bấm số thằng Linh rồi rẽ vào ngã phải.

Những ngày sau đó, Khánh chả buồn nói, chả buồn học, chẳng muốn động tay vào việc gì cả, Khánh biết trách ai bây giờ, trách ông trời sao sinh ra con không giàu có, không duyên dáng, trách phận sao chẳng giỏi giang, chẳng có duyên ăn nói, trách người rồi lại tự trách mình, Khánh thở dài, quay qua quay lại, mùa dã quỳ lại đến rồi, dã quỳ nở rực rở vàng ruộm khoe sắc bên đường, Khánh tự hỏi dã quỳ đẹp vậy, nồng nàn đằm thắm như vậy nhưng sao lại đắng thế, phải chăng con người ta dù có vỏ bọc đẹp đẽ thế nào cũng không thoát khỏi sự muộn phiền của cuộc đời, nếu có kiếp sau, liệu rằng Yến có chấp nhận Khánh không. Khánh đợi Yến một câu xin lỗi, đợi mãi, dù mùa dã quỳ đã trôi qua gần hết, những đốm trắng cộng sản đã nổi lên từng khóm trắng, nhưng Yến vẫn im bặt. Yến giận Khánh hay Khánh đang giận Yến, hay chính Khánh đang tự dày vò bản thân mình, Khánh quyết định đối diện với sự thật, Khánh soạn sửa chồng sách vở lâu ngày không đụng đến, nhẹ nhàng thổi lớp bụi mỏng bay lớn vởn rồi hòa vào gió, mất hút sau cửa sổ.

Khánh nheo mắt che ông mặt trời đang mỉm cười với Khánh, hôm nay nắng thật đẹp.

***

Hoa cà phê đã nở rồi, hoa nở trắng rực trời trùm lên vùng cao nguyên thơm ngát cả khoảng không bao la, vô tận. Đâu đó thoang thảng tiếng ve, hè cũng sắp đến, tháng ngày được lên lớp học chung với Yến cũng chẳng còn nhiều, biết đâu mai này bỏ xứ lên Sài Gòn học lại chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa thì sao, càng nghĩ Khánh càng đạp xe thật nhanh, những chú ong cần mẫn tranh nhau hút mật bay vò vè ngang đầu Khánh. Kia rồi, là Yến, vẫn thân hình gầy gò xanh xao ôm khư khư trong tay chiếc cặp đứng chờ bạn đưa đi học mỗi ngày, nối giận hờn với Yến tan biến đi đâu cả, Khánh không đạp xe ngang qua như bao lần mà khựng lại ngay bóng râm cạnh Yến.

- Lên xe đi, Khánh chở, bữa học thêm Hóa cuối cùng rồi.....

Khánh lại túng túng, lại đỏ mặt, chẳng biết bao nhiêu lần trước Yến mà Khánh cứ mãi bối rồi như vậy. Mấy con chích chòe hay trộm ớt nhà thầy Nghị ngừng hót dỏng tai hớt chuyện. Yến lặng lẽ lên Khánh rồi leo lên xe, cả hai cứ thế lặng im, chẳng ai nói với ai câu nào, bởi trong lòng hai đứa đều biết, buổi học thêm cuối cùng rồi, sắp rời xa mái trường với bao kỉ niệm buồn vui trộn lẫn, biết nói gì đây, Khánh gượng cất lời mà sao cổ họng nghẹn đắng, bên kia đường, ve râm ran đã bắt đầu bản tình ca, bánh xe vẫn mệt nhọc từng vòng quay đều không ngừng nghỉ.



Normal
0




false
false
false

EN-US
X-NONE
X-NONE


















































































































































































































































































































































































































tình yêu học trò (48).

↑↑ Lượt xem: 135
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617