80s toys - Atari. I still have
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Tình yêu thầm lặng

14-06-2016
A
A
A
A

Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau.... Nó thích Huy!

***



Nó chạy nhanh lên giảng đường, bao giờ cũng bị thua thiệt với cái chuông báo tiết học tầm 2 phút rưỡi. Ấy thế mà cứ lấp ló đến cửa y như rằng chiếu ngay phải cái tia nhìn dữ dội của giảng viên môn Triết, nó gục đầu vào tường, thầm trách sao cái số kiếp ham ngủ hơn ham học của nó lại khốn khổ như thế."Quy tắc là sinh viên không được vào sau giảng viên. Với tôi sau một phút cũng không được. Điểm danh không có mặt coi như vắng, không có muộn với lý do gì hết cả!"

Giọng cô giáo truyền cảm, lảnh lót và êm êm như giọng mấy cô ở đài phát thanh. Nhưng cái điều răn của cô thật làm nó muốn gục xuống bàn khóc rấm rứt. Rồi đây cái chuỗi hành trình dậy sớm, bắt bus, chen lấn trên bus trong vòng một tiếng đồng hồ, lên đến trường, chạy qua hai tầng cầu thang, có mặt trước cửa lớp trước bảy giờ sáng là cả một hành trình gian nan và đầy đau khổ. Nó tự nhủ mùa hè đã vậy, không biết đến mùa đông còn tê tái cõi lòng đến mức nào!!!

Nhưng kêu khổ cũng chẳng có ích lợi gì, nó thắt chặt quy củ: không được cú đêm, không được tắt chuông báo thức, không được cố nhắm mắt ngủ tiếp dù sức quyến rũ của chăn ấm đệm êm có lớn lao đến đâu đi chăng nữa...

Viết một loạt ra note vàng chóe, xong lại cẩn thận gạch high light đỏ choe choét nhưng nó vẫn khục khặc.

"Chắc là bất khả thi!"

Và hôm nay là ví dụ điển hình. Nó chẳng phạm phải cái nào trên mấy cái lỗi trên nhưng vì xe bus buổi sáng quá đông, người ta bon chen không thương tiếc, nói không ngoa thì còn giẫm đạp lên nhau để được lên xe. Báo hại những thân thể nấm lùn như nó, đành bị túm tóc, túm áo cho bẹp dí rồi trơ lại phía sau khi mà cái xe vàng túc tắc đi vì quá tải. Nó ngậm ngùi chờ chuyến xe sau. Đồng nghĩa với việc nó chấp nhận muộn ít nhất mươi phút so với dự kiến, mất đứt thời gian ăn gói xôi ngô buổi sáng.

Huhu, đời sinh viên thật khổ!

Con bé đập tay lên bàn, cốc café nâu sóng sánh trên bàn nảy lên cái "cốp". Nhìn bộ dạng nó lúc này thiếu điều muốn hét toáng lên để tất cả mọi người biết được hoàn cảnh éo le đáng thương của nó. Rồi nó tự thấy tủi thân, khóc rấm rứt.

Này nhé, nấm lùn không phải là một cái tội, chân ngắn không phải là một cái tội, cớ sao nó lại bị đối xử như thế cơ chứ...

Con bé vẫn không ngừng kêu gào trong... tâm thức. Đố nó dám mở lời giữa chốn đông người như thế này đấy!

"Thôi thì đằng nào cũng muộn học, đang thiếu ngủ đây, ngủ bù."

Con bé gục mặt trên bàn ngủ ngon lành, mắt vẫn còn lem nhem nước, đôi môi phớt hồng hơi chu lên, điệu bộ như trẻ con bú mẹ.

- Em ơi,...

- Đừng gọi!

Huy toan lay cô bé kỳ lạ này dậy thì bị Tuấn ngăn lại. Tuấn nhìn chăm chú vào cô bé rồi tự nhiên mỉm cười. Cậu thấy hình ảnh của mình năm mới nhập học, cũng là sinh viên non nớt bỡ ngỡ với bao nhiêu thứ. Ngày ấy không phải vì dậy muộn mà bị đứng ngoài lớp, ngày ấy vì lớ ngớ không biết đi xe bus số bao nhiêu thì qua trường mình, báo hại cậu đi nhầm tuyến, lại chờ đến bến rồi bắt xe quay lại về trường. Lúc mới bắt gặt cô bé này ngoài cửa quán đã thoáng thấy ngạc nhiên, rõ ràng sáng sớm đã nhìn thấy ở bến xe, có vẻ như định đi cùng chuyến bus với cậu nhưng không hiểu sao lại đứng tẽn tò phía sau cho đến khi xe đi mất.

- Người quen của anh à?

Huy hỏi làm Tuấn giật mình.

- Không hẳn. Sắp quen!

Tuấn nói rồi đẩy Huy ra mấy bàn khác, riêng cậu vẫn đứng gần đó chăm chú nhìn theo cô bé.

- Nhóc này vô tư thật đấy, vừa mới gục xuống mà đã ngủ ngon lành ngay được!

Nó ngước mắt lên nhìn, đôi mắt còn bóng nước, đỏ hoe. Nó đưa tay dụi mắt nhìn tội nghiệp lắm!

- Anh biết em à?

- Hả? Sao cơ?

Tuấn bị hỏi cung bất ngờ trở nên ấp úng. Khi nãy đã trả lời rõ ràng rành mạch với Huy là sẽ chủ động làm quen cô bé, nhưng trong tình huống này tự nhiên thấy mình ngại ngùng, tai đỏ ửng.

- ...

- ...

Nó im lặng. Nhìn gương mặt này có vẻ quen quen, hình như từng gặp ở đâu đó. Nụ cười cũng khá tươi tắn và thân thiện, được đà nó hỏi nhắng nhít.

- Hình như em gặp anh ở đâu rồi thì phải.

Tuấn làm điệu bộ "à" lên như vừa nhớ ra điều gì đó. Thật ra gặp là gặp trên xe bus chứ đâu. Sáng tinh mơ nào cũng thấy cô bé lật đật tất tả balo nhảy phóc lên xe. Một vài lần còn đứng bên cạnh. Tuấn nhớ có hôm cô bé này không với được lên tay vịn xe bus để nắm lấy, xe lại chuẩn bị đi qua khúc cua, sợ mất thăng bằng, mặt cô bé xanh lại.

- Cậu vịn vào tay mình này!

Tuấn chìa một tay ra và nở nụ cười làm quen. Cô bé mím chặt môi như cố chấp, có vẻ ngại ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng cũng chìa tay ra đặt trên tay Tuấn. Đúng là nếu cô bé không vịn vào tay cậu thì có khi đã ngã nhào trên xe cũng nên. Lúc ấy quay qua bên thì thấy Huy đang tủm tỉm, Tuấn huých vào hông thằng em một cái làm nó kêu thất thanh lên một tiếng.

- Cảm ơn cậu nhé!

Cô bé lí nhí cảm ơn rồi chạy vụt đi mất. Nhìn cái dáng điệu gấp gáp ấy tự nhiên thấy muốn được đi cùng, được làm tay vịn để lấy cớ nắm tay cô bé này mãi thôi. Nhưng sau lần ấy chẳng còn lần nào vô tình hữu ý được đứng gần cả. Dù có đi chung một chuyến bus thì có khi đứa đứng đầu đứa đứng cuối. Cậu chàng chỉ còn biết ngậm ngùi ngắm cô bé qua kính chiếu hậu của bác tài.

***

- Hôm nay em nghỉ sớm, lớp em có cuộc họp.

Huy vứt giẻ lau vào tay Tuấn rồi nhe răng ra cười. Tuấn gục gặc.

- Ừ, vậy về sớm đi. Lát anh về sau.

Huy học cùng trường với cô bé ấy, cùng cả lớp nữa. Nhưng Huy không biết Tuấn đang muốn làm quen. Cậu chàng thậm chí còn chẳng để ý đến sự tồn tại của cô bé nấm lùn trong lớp mình vì cô nàng có phần hơi nhạt nhòa so với mấy bạn nữ xinh xắn, dáng cao và hay làm điệu.

Trớ trêu thay, nó thích Huy!

Nó không biết Huy hay đi cùng trên chuyến xe bus của mình, chỉ thi thoảng thấy gương mặt thấp thoáng lướt qua khá giống. Từ hàng chân mày rậm, cái răng khểnh, giọng nói ấm và đôi kính cận làm toát lên vẻ thông minh điển hình.

Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau. Nó thấy cậu ấy cứ chăm chỉ đi đi về về trước khi vào lớp học như một thói quen, rút điện thoại ra nhắn tin hoặc gọi hẹn ai đó, ở chỗ nào đó để cùng về. Nó đinh ninh rằng Huy đã có bạn gái, và Huy không phải là chàng trai dành cho nó, nó chỉ biết vụng trộm đặt một mầm xanh cho những yêu thương dại khờ đầu tiên, rồi tự nó thắp sáng, tự nó ủ ấm, tự nó nuôi hy vọng và ảo tưởng. tất cả đều tự nó làm một mình. Phải rồi, một mối quan hệ chỉ xuất phát từ một phía và người ta định nghĩa đó là YÊU ĐƠN PHƯƠNG!

- Trang này, cậu làm phần này giúp lớp nhé! Không có gì khó khăn quá đâu, chỉ là lên list các món thôi.

Huy chìa ra trước mặt nó một tờ giấy dài dằng dặc các món ăn. Chẳng là lớp nó chuẩn bị có chuyến đi pinic đầu năm học để cả lớp có cơ hội làm quen, gắn bó thân thiết với nhau hơn. Nó háo hức lắm, mong chờ lắm! Trong mấy bộ phim mà nó xem thì bao giờ mấy tập có cảnh đi dã ngoại cũng đẹp mê ly và tình tiết thì hấp dẫn vô cùng luôn. Nó không biết mình mong chờ điều gì nhưng cứ có cảm giác sẽ có một sự thay đổi lớn nào đó. Chí ít là mối quan hệ với Huy, khi cậu ấy đã nhìn ra sự có mặt của nó trong lớp.

"Ít nhất mình cũng không còn là mờ nhạt nữa rồi, trong mắt của cậu ấy!"

Thế là nó mừng huýnh. Tíu tít về hỏi mẹ nên chuẩn bị những món ăn nào cho buổi dã ngoại sắp tới của lớp đại học gồm năm mươi tư con người tất cả. Nó hào hứng lên list, cứ ghi rồi lại gạch, ghi rồi lại gạch, tờ giấy chẳng mấy chốc nát tươm đến thảm thương. Nó ngồi vo nát rồi vứt bừa ra sàn dễ chừng sắp ngập lên bởi giấy mới chịu thôi. Có mỗi một công việc thôi mà nó cũng làm quan trọng hóa lên, chỉ vì Huy đã nói và nháy mắt với nó.

- Cậu cố gắng giúp lớp nhé, vì khâu này khá quan trọng mà!

Chiều nó đến lớp sớm, sớm hơn hẳn mọi ngày. Đen đủi cho nó là lớp lại được nghỉ học. Thế mà nó không được thông báo. Lúc nó gọi điện hỏi cho một bạn thì thấy bảo Huy chỉ nhắn tin cho mấy người hay chơi cùng rồi nhờ mấy người đó loan tin cho cả lớp vì cậu ấy không có số điện thoại của tất cả. Nó buồn tiu nghỉu.

"Cậu ấy không nhắn tin thông báo nghỉ học cho mình, không chủ động liên lạc khi mà đã hẹn chiều nay sẽ gặp mình và fix lại list đồ mang đi..."

Nó cứ ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế đá, mắt hơi rơm rớm vì tự nhiên thấy có bụi bay vào. Và gốc phượng già lại nổi gió ủi an, vuốt ve tóc nó. Lúc này Tuấn xuất hiện, chàng trai có nụ cười buồn rười rượi đã luôn cố gắng đi bên cạnh, cố gắng quan tâm và chỉ mong một lần nó quay lại để nhìn thấy sự có mặt của người đó chứ không phải là cố với để đuổi theo kịp Huy – người đã chẳng bao giờ thấy Trang là đặc biệt.

- Khóc nhè hả? Sao lần nào gặp cũng thấy em khóc lóc thế này?

Tuấn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên trán của nó. Nó ngước mắt nhìn, nụ cười hiền khô, thân quen mà xa lạ. Nó hơi nhíu mày vì nhận ra anh chàng này từng gặp đâu đó, nhưng lại quá đỗi mông lung để nhớ được chính xác là ở đâu và vào lúc nào.

- Anh là...?

- Làm part-time ở quán café đối diện trường học, mấy lần đi học muộn em hay vào đó ngồi rồi chọn góc gần cửa sổ xong ngủ gục lên trên đó, có nhớ không?

Nó chưa đến mức trở thành khách quen của quen ấy vậy mà có người đã kịp đưa nó vào bộ nhớ.

↑↑ Lượt xem: 150
1 2 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617