80s toys - Atari. I still have
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Những điều chưa nói

14-06-2016
A
A
A
A

Bao nhiêu dũng cảm của ngày hôm đó đã trôi tuột đi đâu mất rồi. Tôi cần thời gian để lấy lại nó. Minh à, đợi đấy !

***

Giờ chơi, tôi nằm gục trên bàn ngủ. Tiết Lý kinh dị của tôi cuối cùng đã trôi qua một cách an toàn. Mừng húm. Nhưng chưa kịp nhắm đôi mắt lại, tôi đã bị một kẻ đáng ghét nào đó phá đám bằng cách đập vào bàn liên tục. Tôi chẳng nhìn cũng biết kẻ đó là ai. Còn ai nữa ngoài cái gã đáng ghét suốt ngày cãi vả với tôi nhưng cứ làm cho tôi thích. Tôi nhủ bụng sẽ ngồi thẳng dậy, lấy hơi và chửi cho hắn ta một trận ra hồn. Nhưng có lẽ, ý định của tôi đã thất bại. Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ. Đẹp. Minh đang cười, với tôi. Nhìn nụ cười ấy, tôi như mềm nhũn ra. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi hoàn toàn bị động. Minh ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vai một cái thật mạnh như đang vỗ vai vào một thằng bạn chiến hữu nào đó của cậu ấy. Ơ, lẽ nào đối với cậu ấy, tôi như một thằng con trai sao? Haizz.

"Này, nói này. Hôm bữa định nói gì đó. Nói đi?"

"Định nói gì tao quên rồi"

"Mày đang giận tao?"

"Ai biết"

"Con nhỏ này." , vừa nói dứt, cậu ấy gõ lên đầu tôi một cái. Đau điếng. Này ! Tôi là con gái đó nhahhhhhhh.

"Ui cha. Sao mà thích động tay động chân thế hả. Thằng này!"

"Chửi đi. Cứ việc chửi tiếp đi. Tao sẽ không cãi nhau với mày nữa. Nếu cãi nhau với mày thì mày sẽ không nói ra cho tao nghe."

"Cho dù có cãi nhau với mày hay không thì tao cũng sẽ không bao giờ nói ra chuyện đó nữa. Biết-chưa-hả"

"Thôi mà, nói đi. Tao tò mò quá. Có lẽ chuyện này liên quan đến tao, nhỉ?", Minh làm khuôn mặt đáng yêu, tỏ vẻ nũng nịu ngây thơ của một đứa trẻ.

Dễ thương thật. Nhưng mà, đừng dùng mỹ nam kế dụ dỗ tôi chứ.

Tôi thở dài, nén lòng mình lại. Có nên nói cho cậu ấy nghe không, tôi cũng chẳng biết. Nhưng thôi, không được vì cái dáng vẻ giả nai của cậu ấy mà lại mềm lòng. Nếu có nói, thì hãy như ngày hôm trước, sau giờ tan học, ngày hôm sau.

Minh đồng ý hẹn gặp tôi vào ngày hôm sau, sau giờ tan học.

***

Quái lạ. Hôm nay Minh nghỉ học. Giữ lời hứa với tôi thế đấy. Cũng như lần trước, dũng khí của tôi trôi tuột đi đâu mất. Này Minh ạ, cậu có biết là tôi đã phải khó khăn cỡ nào mới lấy đủ can đảm để bày tỏ tình cảm với cậu không. Sao cậu cứ thích làm tôi ú tim lên vậy hả.

Nhưng chuyện tôi tỏ tình với Minh ngay lúc này không còn quan trọng nữa. Trong đầu tôi luôn xuất hiện những câu hỏi mơ hồ. Tại sao Minh nghỉ học, cậu ấy bệnh chăng, hay là gia đình có chuyện gì, hay là theo bạn gái đi chơi, hay là..à, hay là...

Chẳng hiểu sao trong tôi dâng lên một trạng thái bất an. Không rõ lắm, nhưng nó cứ làm tôi lo lắng thế nào ấy. Tôi cứ bồn chồn đứng ngồi không yên. Hết tiết 1, tôi lên phòng y tế xin giấy phép ra về. Tôi vờ nói tôi bị đau ruột thừa, một chứng bệnh đến hồi tái phát. Cô y tế nhìn dáng vẻ tội nghiệp đang ôm bụng nhăn nhó rên rỉ như tôi cũng cảm thấy động lòng, luôn miệng hỏi han tôi và bảo tôi ra về cẩn thận. Thoát rồi. Không ngờ tôi diễn xuất tốt thế. Dắt chiếc xe đạp ra khỏi sân trường, tôi vội vàng chạy đến nhà Minh. Tôi không muốn gọi cho cậu ấy, tôi muốn đến gặp Minh và biết được trực tiếp chuyện gì đang xảy ra. Nhà đóng cửa. Đi đâu được cơ chứ. Không lẽ cậu ấy đi du lịch thật sao. Tôi hỏi một bác hàng xóm gần đó. Bác ấy bảo Minh vừa bị tai nạn tối hôm qua, giờ đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Tôi choáng ngất. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với Minh thế này. Tại sao lại như thế. Tôi không tin vào những gì mình nghe được. Cảm xúc hỗn loạn đến tột cùng. Tôi gặng hỏi bác hàng xóm về bệnh viện mà Minh đang ở nhưng bác ấy không biết. Gọi cho Minh, chỉ nhận được những âm thanh tút tít khó chịu. Tôi vội vàng đạp xe đi quẩn quanh khắp thành phố, bệnh viện nào cũng ghé vào tìm. Mắt tôi đỏ hoe, nức nở. Mồ hôi nhễ nhại khắp thân mình. Tôi lo lắm, thực sự rất lo. Suốt quãng đường ấy tôi không ngừng cầu nguyện, và hi vọng cho Minh không có chuyện gì.

Cuối cùng thì tôi đã tìm đến đúng bệnh viện mà Minh đang nằm. Hỏi những chị y tá trực ở đó, tôi biết được phòng bệnh của Minh. Giờ trong cơ thể tôi không còn một chút năng lượng nào, nhưng tôi vẫn cố leo lên mấy bậc cầu thang, đi đến phòng của Minh cho bằng được. Cánh cửa phòng bệnh khép hờ. Một màu trắng ảm đạm lạnh đến sống lưng hiện ra. Minh đang nằm trong đó, cậu ấy nhắm mắt. Tôi nhìn thấy mẹ của Minh, khuôn mặt bà hiện lên nét u uẩn của một người đang buồn bã. Tôi phân vân không biết mình có nên vào hay không. Nên hay không. Nhưng thoắt nghĩ, đã tốn bao công sức mới tìm đến đây, chẳng lẽ chỉ đứng ngoài và lặng lẽ nhìn cậu ấy đau đớn nằm bên trong sao. Thế là tôi mở cửa bước vào. Mẹ Minh nhìn thấy tôi, bà ngạc nhiên không biết là ai. Tôi giới thiệu mình là bạn của Minh, bà chỉ ừ ừ gật đầu vài cái. Nhìn Minh đang nằm thế kia, chắc cậu ấy say giấc lắm rồi, chẳng còn biết là tôi đang đến thăm nữa mà. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, mẹ của Minh kể lại mọi thứ. Tối hôm qua, cậu ấy đi mua quà sinh nhật cho bạn gái của mình, bảo là sẽ mua một món quà thật đẹp, thật to dành cho cô bạn để làm lành cho lần giận hờn hôm trước. Khi đạp xe ngang qua đường, một chiếc xa tải chở hàng mất thắng, bất ngờ lao nhanh về phía cậu ấy. Thật khủng khiếp. Minh nhanh chóng được người dân quanh đó đưa đến bệnh viện. Cũng may là được cấp cứu kịp thời, nên giờ tình trạng đã qua khỏi nguy kịch. Nghe những lời mẹ Minh kể lại, tim tôi đau như đang quặng thắt lại. Đau cho Minh, người tôi dành rất nhiều tình cảm vào đó, đau cho cả tôi, một đứa ngốc đang mọng đợi một thứ tình yêu không bao giờ có. Minh đã thế, thương cô bạn gái kia đến nhường nào. Minh đã sợ bạn gái mình giận, vội mua một món quà xin lỗi vào ngày sinh nhật cô bạn. Tôi không biết tình cảm của Minh dành cho cô bạn kia lớn đến nhường nào, nhưng tôi biết, tình cảm của cậu ấy dành cho tôi chẳng là gì cả. Có lẽ, đối với cậu ấy, tôi là một người bạn không hơn không kém, và nếu có thể quan trọng hơn, cũng chỉ là một người hay cãi nhau với cậu ấy. Tôi đã hiểu được tất cả rồi. Tôi sẽ không mơ mộng về cậu ấy nữa, sẽ không biến bản thân mình trở thành kẻ thứ ba đáng ghét. Tôi biết tình cảm của mình nên dừng lại tại đây, dù có thể rất khó nhưng tôi vẫn sẽ cố. Minh đang rất hạnh phúc bên cô bạn gái của mình, thì tuyệt nhiên, tôi sẽ im lặng nhìn cậu ấy hạnh phúc. Điều đó cũng làm tôi hạnh phúc lắm rồi. Tôi đã biết, có lẽ, những gì tôi sẽ nói với Minh thì không cần phải nói nữa. Nếu sau này, cậu ấy có nhắc tới, và hỏi tới, tôi sẽ vờ bịa ra một câu chuyện nào đó, đại loại như là "Tao kể mày nghe. Hôm qua có thằng ăn trộm lẻn vào nhà tao, thế là bị tao đánh cho một trận tơi bời rồi giải lên công an. Đó, mày thấy tao giỏi hông". Rồi cậu ấy sẽ lại cốc đầu tôi, cãi nhau với tôi một trận với lí do câu chuyện nhảm nhí. Thế cũng tốt, tôi sẽ lại lặng thinh nhìn cậu ấy sống vui vẻ từng ngày, còn tôi, không sao cả. Tôi sẽ cố vượt qua được mọi thứ, với tình cảm nhỏ bé của mình...

(*) Bài hát "Điều tự nhiên nhất" của nhạc sĩ Hamlet Trương, ca sĩ Phạm Quỳnh Anh.

Đậu Nhỏ
.

↑↑ Lượt xem: 131
<< 1 2
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617