- Hả? Khi nào đấy?
- Sáng nay!
- Cuối cùng thằng Long nó cũng cúi đầu rồi à? He he! Chi không định khao tớ à?
Cậu chủ "cúi đầu" tức là thế nào? Tôi quay sang nhìn bạn thân cô chủ, ánh mắt rất chi là học hỏi. Phát hiện ra hành động này của tôi, bạn thân cô chủ nheo nheo mắt.
- Muối! Bịt tai vào đi em!
Nhưng mà tai tôi thính lắm, có bịt vào cũng vẫn nghe thấy mà. Bất quá, tôi là một chú chó ngoan, biết nghe lời. Tôi nghiêng đầu, úp một tai xuống đất. Ơ...thế còn tai còn lại? Tôi nghiêng đầu theo hướng ngược lại, úp tại còn lại xuống đất. Ơ...tai kia thì sao? Không biết làm sao, tôi lại nhìn bạn thân cô chủ, mong chờ một lời hướng dẫn làm như thế nào để bịt tai.
- Em là ngu thật hay giả ngu thế?
Cô chủ cười vui vẻ, bế tôi đặt lên đùi.
- Gâu gâu...
Cái này là nghe lời nha cô chủ. Tôi ngoan thế thì sao mà ngu được? Tôi u uất nhìn bạn thân cô chủ đang cười ngặt nghẽo.
***
Đối với tôi, hôm nay là một ngày mùa đông bình thường như bao ngày mùa đông khác, tôi cuộn tròn trong chăn trên giường của cô chủ. Ấm áp quá, thoải mái quá...
Cô chủ tỉnh ngủ rồi, để tôi đoán xem nhé ^^ Đầu tiên là điện thoại này.
Cô chủ lần mò tìm trên đầu gường một hồi, cuối cùng với được cái điện thoại.
Tiếp theo là bấm bấm một hồi trên điện thoại.
Cuối cùng nở một nụ cười ngọt ngào.
Đó đó...tôi biết tôi thông minh mà. Đây là cô chủ của tôi đang nhắn tin cho cậu chủ đấy. Hê hê! Thật ra là tôi đoán 50- 50 thôi! Nụ cười ngọt ngào đó hoàn toàn có thể thay thế bằng nụ cười thân thiện nếu đối tượng là bạn thân cô chủ.
15 phút sau...
Cô chủ nãy giờ nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng đáng tiếc nó vẫn bất động, không có dấu hiệu gì. Ơ, hôm nay cậu chủ lạ nhỉ? Lại cho cô chủ ăn bắp rang bơ là thế nào?
Ting!
Tiếng chuông cửa vang lên, mặt cô chủ sáng ngời rạng rỡ. Cô chủ dang tay về phía tôi tỏ ý muốn bế tôi lên.
- Muối em yêu! Ra đón Long với chị nào!
Tôi lề mề chui ra khỏi chăn, luyến tiếc hơi ấm hiếm hoi của ngày đông, dò dẫm từng bước đi đến tay cô chủ.
Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa lại vang lên như thúc giục, mặt cô chủ càng rạng rỡ hơn, mím môi cười. Sau đó cô chủ không khách khí mà nhoài người đến nhấc bổng tôi lên, ôm tôi đi ra mở cửa. Cửa mở ra, thật bất ngờ vì ngoài cửa là bạn thân cô chủ với ánh mắt hốt hoảng.
- Đi đến sân bay mau...Hoàng Long sắp bay sang Anh rồi...
- Hả?
Cô chủ ngẩn người ra, bất ngờ thật.
- Còn hả cái gì? Đi mau!
Nhờ tiếng hét của bạn thân cô chủ, cô chủ giật mình tỉnh táo lại, mặc dù chưa hiểu đầu đuôi nhưng vẫn vội vàng thả tôi xuống, chạy ra khỏi nhà. Bạn thân cô chủ cũng chạy theo.
- Gâu gâu...
Ơ! Cô chủ của tôi đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình rồng con đang vẽ trái tim, đi đôi dép đi trong nhà hình con khỉ mà...cứ thế ra khỏi nhà hay sao???
***
Đến khi tôi nhìn thấy cô chủ, tôi đã rất kinh ngạc. Đôi dép trong nhà lấm lem bụi bẩn, bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ thật khó coi, chú rồng con đáng yêu thường ngày dường như ảm đạm đi vài phần, trái tim chú rồng con vẽ thì méo mó, biến dạng. Cô chủ mang khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Bạn thân cô chủ đã đưa cô chủ về nhà trong trạng thái như vậy.
Tôi đi đến cọ cọ bên chân cô chủ như thể an ủi. Mặc dù tôi không biết có chuyện gì...
Tôi vừa chạm vào chân cô chủ, cô chủ đã rút chân đi như thể bị điện giật. Cô chủ nhìn tôi với ánh mắt đau thương.
- Tại sao lại bỏ đi như vậy? Tại sao lại bỏ đi? Tại sao? Tại sao chứ?
Đến từ cuối cùng dường như cô chủ đã hét lên.
- Gâu gâu...
Tôi sợ hãi lùi lại. Cô chủ của tôi bị sao vậy?
- Chi, bình tĩnh lại!
Nói rồi bạn thân cô chủ đỡ cô chủ vào phòng. Sau đó còn đóng cửa không cho tôi vào. Có chuyện gì thế nhỉ? Tôi cuộn tròn trước của phòng cô chủ. A, lạnh quá!
- Chi ổn không?
- Không hề!
- Cứ khóc đi cho thoải mái.
- Không khóc được.
- Ừm...có lẽ Hoàng Long...
- Giang đừng có nhắc cậu ta.
- Chẳng nhẽ vì Hoàng...à, cậu ta mà Chi không quan tâm Muối nữa hay sao?
Im lặng... Có lẽ sự im lặng trong phòng chỉ là một khoảnh khắc nhưng đối với tôi, tim tôi như nhừng đập. Cô chủ sẽ không quan tâm đến tôi nữa? Tôi rất hoang mang! Vậy thì tôi phải làm sao? Cậu chủ làm sao rồi? Vì cậu chủ? Vì cái gì? Tôi không hiểu. Dù tôi không hiểu chuyện gì nhưng tôi không thể chấp nhận rằng cô chủ không quan tâm đến tôi nữa.
Cạch!
Tôi ngước mắt nhìn cách cửa đang chầm chậm mở ra. Cô chủ đứng ở cửa phòng, nhìn tôi từ trên cao, tôi cũng nhìn cô chủ. Sau lưng cô chủ là căn phòng quen thuộc, từ khi tôi có thể nhận thức như thế nào là nhà, đây chính là nhà tôi. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ được bước vào đây nữa.
Cô chủ cúi xuống bế tôi lên.
- Xin lỗi em...
- Gâu gâu...
Tôi vui mừng vẫy vẫy đuôi. Cô chủ không đuổi tôi đi, yeah!
Cô chủ xoa xoa đầu tôi. Tôi liếm liếm tay cô chủ, cảm thấy cuộc sống của tôi rất hạnh phúc.
***
Về sau, tôi biết chuyện cậu chủ đi du học bên Anh từ một lần cô chủ và bạn thân cô chủ nói chuyện. Tôi cảm thấy không đúng! Trừ ngày mùa đông hôm ấy, cô chủ của tôi vẫn sống bình thường như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí là sống rất tốt.
Một năm sau đó...
Hiện tại cô chủ đang học đại học năm nhất. Hôm nay là một ngày mùa thu có nắng đẹp, thật dễ chịu. Tôi nằm trong cái ổ của mình, lười nhác nghịch cục xương giả. Tôi nghe thấy có tiếng mở cửa, hí hửng chạy ra đón cô chủ. Cô chủ lưng đeo ba lô, còn trên tay là một...cục bông.
- Muối! Em nhìn xem chị đưa bạn về chơi với em này.
Nói rồi cô chủ mang Cục Bông đặt vào cái ổ của tôi. Tôi đứng một bên hiếu kì nhìn trái ngó phải Cục Bông. Cục Bông cuối cùng cũng hé ra ba cái cục đen nhỏ nhỏ. À thì...khụ...là đôi mắt và cái mũi của cu cậu đó mà.
- Gâu gâu! (Chào anh)
- Grừ...gâu gâu gâu... (Gọi là bác)
- Gâu gâu! (Chào bác)
- Gâu. (Tốt)
- Muối! Bây giờ nó sẽ là em trai của em. Nó tên là Muỗi nhé!
Cô chủ xoa đầu tôi, mỉm cười bảo.
- Gâu gâu gâu...
Cô chủ à! Muỗi á? Tôi nhìn Cục Bông với ánh mắt thông cảm. Nghe còn ngang hơn cả cái tên Muối của tôi nữa.
- Đừng có bắt nạn Muỗi đấy. Để chị đi lấy sữa cho hai đứa.
Cô chủ đi rồi, tôi đi vào trong ổ lấy cái xương giả ra đặt trước mặt Cục Bông.
- Gâu gâu. (Cho mi đấy)
- Gâu gâu? (Đây là cái gì?)
Cục Bông ngước đôi mắt long lanh lên nhìn tôi.
- Gâu. (Xương giả)
- Gâu gâu? (Là cái gì?)
- Gâu gâu gâu. (Là đồ chơi)
- Gâu gâu gâu? (Đồ chơi là cái gì?)
Hả???? Tôi rất...Haizzz! Thôi được rồi! Nó vẫn còn bé mà! À mà...khoan đã. Nó bé hay lớn vậy nhỉ? Nó to còn gấp rưỡi tôi nữa nhưng tuổi nó nhỏ thì sao?
- Gâu gâu gâu? (Chú mày là giống nào?)
- Gâu. (Samoyed)
- Gâu gâu? (Bao nhiêu tuổi?)
- Gâu. (Hai tháng)
Đúng là nó bé thật! Được rồi! Tuổi nhỏ dễ dạy! Để cho Cục Bông từ từ hiểu chuyện là được.
- Gâu gâu. (Ngoan, chơi đi)
- Gâu... (Bác...)
- Gâu? (Gì?)
- Gâu gâu gâu gâu? (Đồ chơi rốt cuộc là cái gì?)
- _- ||| Tôi quyết định không để ý đến Cục Bông nữa.
***
Bốn năm sau khi cậu chủ đi, cuộc sống của cô chủ vẫn diễn ra bình thường với tôi, với Cục Bông, với bạn thân cô chủ, với gia đình, với bạn bè, với học tập, với thực tập chuẩn bị ra trường,... Hoặc có thể đó chỉ là trong mắt tôi cũng như những người khác.
Đáng lẽ tôi sẽ không nhận ra vì cô chủ thực sự sống quá tốt. Vào một ngày mùa đông lạnh bình thường như bao ngày đông khác, cô chủ ra ngoài từ sớm.
Gần trưa, có tiếng mở cửa, tôi cứ nghĩ là cô chủ về nên cùng Cục Bông chạy ra đón. Nhà tôi có hai lớp cửa, của sắt ở ngoài và cửa gỗ ở trong. Cửa gỗ mở tung nhưng cửa sắt vẫn im lìm, bạn thân cô chủ đứng phía ngoài cửa sắt. Cô chủ có một thói quen vô cùng xấu là rất hay quên khóa cửa gỗ.
- Hai em ở nhà thôi à? Chi đâu nhỉ?
Nghe thì cỏ vẻ là hỏi chúng tôi đấy nhưng thực chất là bạn thân cô chủ đang nói một mình. Bất quá, Cục Bông tuy to gấp bốn lần tôi nhưng lại ngốc không tả được.
- Gâu gâu gâu. (Cô chủ đi học từ sáng rồi)
Cái Cục Bông hâm hấp này, bạn thân cô chủ cũng không hiểu được chú mày nói gì, có thấy mất công không?
Sau đó, bạn thân cô chủ lấy điện thoại ra, có lẽ là gọi cho cô chủ. Mặc dù bạn thân cô chủ không bật loa ngoài nhưng tôi và Cục Bông vẫn nghe rất rõ tiếng cô chủ.
- Alo! Giang à?
- Ừ! Chi này! Hôm nay Hoàng Long về đúng không?
- Về? Tớ đã bảo là cậu ấy sẽ không về đâu mà!
- Sao không? Chi có đi đón nó không?
- Không đi! Không về thì đón làm gì? Tớ đang ở nhà!
- Ở nhà? Không đi đón thật à?
- Vớ vẩn quá! Tớ đang viết bài luận. Thôi nhé!
Tút...tút...
Hả? Ở nhà? Viết bài luận? Nói dối!
Bạn thân cô chủ nhìn xoáy vào trong nhà, ánh mắt ảm đạm, khẽ lắc đầu.
- Ha...viết bài luận à? Đúng là cứng đầu!
Nói rồi bạn thân cô chủ nhìn hai chúng tôi.