Sau này Nam sẽ đảm nhận công việc ấy.
- Cứ vậy không phải hơn sao?
- Nói gì? Gì á?
- Không gì. Lảm nhảm chơi. Coi năm nay tặng gì cho bà. Gần sinh nhật bà rồi.
Đột nhiên Thịnh lắm lời im bặt, cứ ngượng gạo đạp xe hết con đường này đến con đường khác. Không khí xung quanh chúng tôi đã lạnh buốt nay càng thêm khó chịu, Thịnh rẽ ở cuối đường, chúng tôi quay về nhà mà không còn hứng thú đi dạo gì nữa. Tôi cũng không hiểu tại sao mình không nói được gì, dù hai mươi mấy năm qua chúng tôi thân đến nỗi như là một phần của nhau, hôm nay đột nhiên thấy Thịnh rất xa, xa vời vợi như người dưng...
*****
Má tôi đột nhiên hôm nay nấu bữa ăn thịnh soạn mà chẳng có dịp gì trong nhà. Tôi xách cái nón lá ra khỏi nhà, vẫn còn quấn lô tóc trên đầu qua nhà Thịnh. Ba Thịnh nói là nó đã ra khỏi nhà từ sớm, nói là đi chuẩn bị món đồ quan trọng gì đó. Tôi nhẩm chắc là đi tặng quà hẹn hò lần đầu cho Linh, đột nhiên thấy trong lòng có chút tức tối, quay về nhà chén sạch mọi thứ mặc dù má đã dặn: " Chừa thằng Thịnh với."
- Năm nào nó cũng tặng con chai nước rửa chén, nay có bồ rồi, từ sáng bảnh mắt ra đã đi mua quà cho gái.
- Thì con cũng để nó có bồ với con chứ.
- Con không cho phép nó.
- Con có Nam rồi, phải để nó có bồ chứ.
****
Tối nay tôi cùng Nam đi một bữa tiệc người làm ăn chung, đột nhiên tôi không có hứng thú gì để đi. Tôi thấy mình thật gượng ép làm một người sang trọng, thông minh và hiểu biết chỉ vì để hợp với Nam. Tại sao cậu ấy không thay đổi để hợp với tôi, tại sao cũng là tôi phải biến mình vào cái vỏ óng ả kia để phù hợp với Nam chứ. Tôi không thể mang giày convese, quần jeans và áo sơ mi phủ ngoài đến một bữa tiệc lớn, còn Nam không thể cởi bỏ vẻ hào nhoáng đến từng chiếc cúc áo kia để ngồi cùng đám bạn trên trời dưới đất của tôi như khi trước.
- Em định mặc như vậy đến tiệc thật sao?
- Ừ. Em thấy mình không phù hợp với những cái đầm dạ hội, không phù hợp với thứ xa hoa đó. Em thấy là mình thoải mái nhất.
- Sắp tới giờ đi tiệc rồi, anh chở em đi mua cái váy.
- Không phải là em chưa mua, mà em không phù hợp với nó.
- Tại sao em lúc nào cũng phải làm anh điêu đứng mới hài lòng? Anh đã nói với bạn sẽ đi dự tiệc cùng bạn. Giờ xuất hiện một mình sao được?
- Tại sao lúc nào cũng phải là em? Em thay đổi, em bỏ tất cả, anh yêu em cơ mà, anh không hi sinh gì cho em. Anh không nghĩ anh không công bằng với em sao?
- Giờ không phải là lúc cãi nhau đâu.
Nam nắm lấy bàn tay tôi kéo đi, tôi hất mạnh bàn tay ấy tuột khỏi tay tôi. Một giọt nước mắt đột ngột rơi xuống, tôi nhìn Nam như kiểu " để em một mình đi" rồi quay lưng bỏ vào nhà. Đó là lần cãi nhau đầu tiên của tôi và Nam, cũng là lần tôi khóc vì tình yêu. Có những lần Thịnh làm tôi ấm ức cũng khóc tức tưởi như này, nhưng cậu ta luôn xin lỗi và đưa ngón tay trỏ đặt lên mí mắt tôi, cho giọt nước mắt chảy vào bàn tay, cậu ta bảo, nước mắt của tôi là thứ xa xỉ, cậu ta muốn giữ nó lại.
****
- Mặt mũi bị sao vậy? Gì mà bầm tím nè?
- Té xe.
- Hồi nào?
- Hôm qua mưa quá không thấy đường, lủi vô lề.
- Cũng giỏi. Chạy mắt mũi để đâu không biết.
- Sau này không có tui ở đó, không được khóc với ai, biết chưa?
- Khóc đâu?
- Nói vậy đó.
Nó xòe trong túi quần một bọc kẹo quả sấu ngào đường, từ hồi nhỏ, khi tôi khóc, bất cứ chuyện gì, nó đều cho tôi sấu ngào đường để ăn. Thịnh nói, khóc xong khó chịu lắm, ăn một quả sấu để cái nghẹn ở cổ kia được xoa dịu bởi vị ngọt lịm này, để cho đường sẽ hòa tan vào máu thành hóc môn giúp não bộ hạnh phúc. Như chocolate vậy, Thịnh nói chocolate như liều thuốc tinh thần, nhưng nó bảo ăn quả sấu thì sẽ ngon hơn, vì chính tay nó làm sẽ tốt hơn. Tôi cầm bọc sấu mà đột nhiên ôm lấy nó khóc tức tưởi. Nó luôn ở đó, vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau đều có nó và cái vị ngọt lịm sấu ngào đường nó làm.
- Đừng hi sinh quá nhiều cho người không trân trọng.
- Tui biết, ôm ông như vậy có phải rất có lỗi với bạn gái ông không?
- Chẳng có gì đâu...Chỉ đơn giản là ôm thôi.
Ngoài kia Sài Gòn bắt đầu lên đèn, chúng tôi ngồi yên trên sân thượng ngắm xuống thành phố vàng rực ánh đèn khắp góc phố. Như những ngày trước, khi trượt đại học, khi vấp vã không đời, cả hai ngồi như này, để cho bầu trời ồn ào và huyên náo ở đây làm vui, để cho cái tầng bụi trong thành phố này che mờ nỗi đau. Vì Sài Gòn là nơi chúng tôi sinh ra, lớn lên và cùng nhau trưởng thành, như một phần trong cả hai vậy.
*****
- Em có thể nói thằng Thịnh đừng có mà xen vào cuộc sống anh được không?
- Sao anh nói vậy?
- Hôm trước nó đã đánh anh bầm xanh mặt, mỗi ngày lẽo đẽo theo anh làm phiền, hôm nay còn đến tận chỗ anh hẹn đối tác mà phiền anh. Nó lập dị, giống em vậy!
- Anh nói năng gì lạ vậy!
Đã là một phần của nhau, thì tách rời sẽ đau đớn, sẽ khó khăn, chúng tôi là một phần của nhau, một phần của Sài Gòn này, đau khổ hay hạnh phúc, phải cùng nhau đi qua, Thịnh từng nói chỉ có Thịnh mới biết làm sấu ngào đường tôi thích, chỉ có Thịnh mới có đủ kiên nhẫn chở tôi đi, nhẫn nại chịu đựng từng cảm xúc nắng mưa thay đổi như chong chóng của tôi. Vì chỉ có những người thật sự là của nhau, mới biết được dòng đời quá ngắn để bên cạnh nhau, trân trọng nhau, mới biết được, để hạnh phúc của nhau, phải hi sinh, hi sinh rất nhiều...
Thịnh đã xin Nam đừng yêu tôi nữa. Vì Thịnh nói chỉ có Thịnh mới biết khi nào tôi buồn, khi nào tôi vui, tôi thích hay không thích điều gì. Thịnh đã nói với Nam rằng cậu ấy...
"Chỉ tôi mới có thể mang hạnh phúc cho Kim. Xin anh đừng yêu cô ấy nữa, đừng chạm vào cô ấy nữa, tôi đau lắm. Xin anh đừng đến tìm cô ấy nữa..."
Tôi lao ngay ra khỏi quán mặc dù trời ngoài kia mưa rất to, tôi chạy đi như quán tính chỉ vì tôi đã hiểu, vì sao bấy lâu nay, bên Nam tại sao cứ có gì đó khó chịu ở tim. Bởi vì tôi còn có Thịnh, một người luôn ở đó và cho tôi rất nhiều thứ. Là người chẳng bao giờ hứa gì, mà luôn thực hiện những thứ tôi mong muốn, là người đã vờ bệnh để bỏ thi môn cuối vì tôi trượt đại học trước đó, là người suốt hai mươi mấy năm bên cạnh đi qua bao giông tố. Là vì cảm xúc đó là tình yêu, chứ không phải tình bạn, là vì cảm xúc đó, nó nghẹn lại ở tim lâu rồi, đến lúc phải vỡ òa...
- Đừng chạy nữa, tui không có dí theo kịp đâu...Đã nói đừng khóc khi không có tui ở đó mà...
- Tại sao? Mỗi năm đều là chai nước rửa chén? Tại sao? Tui đã nghĩ ông không có cảm tình với mình chứ!
- Còn nhớ hồi nhỏ, cả hai đứa ăn trộm nước rửa chén nhà bà để thổi bong bóng không, làm đổ cả chai luôn, vậy là má bà đánh đòn bà, lúc đó, đột nhiên, tui thấy...đau ở trong lòng, khó chịu lắm! Muốn người bị đánh là tui...Đó là lúc tui biết...
Biết em là một phần của cơ thể anh. Em vui anh vui, em buồn anh chẳng thể cười được. Lớn lên, anh mới hiểu anh thương em, nhưng chẳng biết lúc nào nên nói với em, vì anh sợ mất đi em mất luôn tình bạn thân. Sài Gòn cho chúng ta lớn, cho chúng ta kỉ niệm ở từng góc đường, đã cho anh gặp em, cho mười mấy năm qua có em sau xe đạp đi khắp nơi...Cảm ơn em, cảm ơn Sài Gòn này..."
- Năm nay, năm sau, nhiều năm sau nữa, nhất định phải bên tui, nhất định phải làm sấu ngào đường khi tui khóc, nhất định phải đưa tay giữ nước mắt tui lại, nhất định mỗi năm sinh nhật phải tặng nước rửa chén. Nhớ đó...
Cuộc sống mỗi con người ngắn lắm, khi chết đi lại chẳng nhớ gì nữa, khi còn sống phải giữ những khoảnh khắc thật đẹp, phải sống cho trọn từng giây từng khắc, phải giữ lấy những cơ hội của bản thân mình. Để chẳng còn gì hối tiếc khi đặt chân bước cầu chuyển kiếp,ăn bát canh Mạnh Bà xóa sạch kí ức, chẳng còn gì luyến tiếc mà mỉm cười đi qua...Tôi đã có những câu chuyện ngắn thật tuyệt vời cho cuộc đời khá dài của mình, mạng sống mỗi người ngắn lắm, hãy cùng người mình yêu thương bước tiếp những chặng đường ở tương lai...
tình yêu học trò (48).