XtGem Forum catalog
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Lý trí thắng, trái tim có buồn không?

14-06-2016
A
A
A
A

Ngày... tháng... năm...

... Ngày hôm nay, giống như nhiều ngày khác trước đó, tôi lại khóc. Và thế là tôi lại nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu ấy. Có gì lạ đâu, những lúc mệt mỏi, lúc khó khăn tôi lại rất nhớ cậu. Tôi ước cậu ấy nhẹ nhàng đến bên tôi, yên lặng. Chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, cho tôi mượn bờ vai càng tốt, cho tôi một cái nắm tay nhẹ nhàng thì càng hay. Trái tim thôi thúc tôi tìm đến cậu, nhưng lí trí mách bảo tôi đừng thế, đừng thế nhiều lần nữa. Thế là lý trí thắng. Lý trí thắng, trái tim có buồn không?...

***

Dòng nhật kí xưa cũ, đưa Ngọc của tuổi hai mươi tám trở về những tháng ngày mộng mơ tuổi đôi mươi. Hình ảnh cậu hiện ra rõ trong tâm trí cô. Bộ đồ thể thao, đôi kính cận, trên chiếc xe cào cào phóng vút qua cô trong chiều lộng gió.

Kíttttt....

Tiếng kít phanh xe đột ngột làm cô giật mình quay lại, nheo mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. " Ơ, tớ biết cậu mà nhỉ?" Cậu nở nụ cười tỏa nắng khiến cô có chút chếnh choáng: "Cậu học trường phổ thông X, lớp Y..." Cậu ấy say sưa nói với chính mình hơn là nói với cô. Thoáng bối rối lẫn hoài nghi làm cô chưa biết phản ứng sao, kiểu làm quen này cô thấy lạ. Cô chọn cách im lặng, mỉm cười và bước đi. Đường đến thư viện trường hôm ấy sao lại rộn ràng tới thế, cứ như thể có đôi cánh thiên thần nâng bước chân cô. Cậu ấy là ai? Sao lại biết cô? Ở một trường đại học rộng lớn này sao lại ... Cô cứ băn khoăn mãi. Bởi cô không phải là tuýp người nổi trội, gặp là nhớ, đi là xuyến xao. Khác các cô bạn cùng phòng, cô không luyến thoắng như Huyền, không hoạt ngôn như Mai, lại càng không có vẻ đẹp thông tuệ như Trúc. Cô thích nghe hơn thích nói. Mai thường hay nói cô ích kỉ, cái gì cũng ôm khư khư cho mình rồi không khéo chết già mất thôi. Và cô chỉ cười, tự biện minh rằng mình đâu có ích kỉ, cô không nói vì cô cũng chẳng biết nói gì và chẳng biết bắt đầu từ đâu. Mọi thứ vui buồn, giận hờn cô đều trút hết vào trang nhật kí. Mỗi lần như thế, cô thấy lòng mình yên bình hơn.



Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy đương nhiên cũng lũn cũn chạy vào trong nhật kí của cô. Với cô, cậu là một ẩn số mà cô không tò mò tới mức phải đi tìm ngay cho mình lời giải đáp. Và có muốn tìm cô cũng chẳng có thời gian làm điều đó. Cô bận rộn với sánh vở, với bài tập lớn nhỏ, với công việc làm thêm... Cuộc sống gia đình không trọn vẹn, cô không cho phép mình lãng phí thời gian vào những chuyện không đầu, không cuối. "Có duyên thì sẽ gặp" cô tin là như vậy. Cái niềm tin bền bỉ ấy cũng không thử thách cô quá lâu để tới hơn một năm sau, cô gặp lại cậu thật tình cờ. Cô và cậu cùng đoàn kiến tập đại học năm ba về một trường phổ thông tại địa phương. Bây giờ thì cô đã biết cậu là ai. Tất nhiên là phải qua lời kể của cậu.

- Lớp tớ học ngay bên cạnh lớp cậu mà.- Cậu khẳng định chắc nịch, trong khi cô ngơ ngác, nửa tin, nửa ngờ...

- Sao tớ không biết cậu?

- Thế mới hay, tưởng cậu nhận ra đồng hương rồi mà vẫn làm ngơ không biết. - Cậu giả giọng trách móc: - Cậu học toán cô A, văn cô B, lớp cậu có ...xyz... chứ gì. Ai mà không biết?

- Uhm. Có. Có tớ. - Cánh tay cô vút thẳng lên trời xanh, như một cô trò nhỏ muốn phát biểu ý kiến mà thầy giáo nó không cho phép vì biết trước rằng ý kiến đó thật là viển vông.- Nhưng sao tớ không biết cậu? Thật ý.

- Tôi chịu. - Cậu nghiêm nghị.

- À, tớ biết, tại cậu không " tai tiếng" bằng tớ, nên cậu biết tớ mà tớ chẳng biết cậu đúng không? - Cô mỉm cười tinh nghịch. Cô đã không nghĩ rằng mình có thể tếu táo nói chuyện với người bạn mới như thế. Môi trường mới đã làm thay đổi con người cô, biết mềm mỏng mà lại cứng cỏi và gai góc hơn.

Không biết làm gì hơn, cậu gõ nhẹ đầu cô một cái thật mạnh. Lạ kì, với một đứa suốt ngày sách vở, biết mỗi đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà, không giao lưu bạn bè lớp khác như cô mà có người nhớ mặt gọi tên. Thật không đơn giản, cô bảo cậu cô tự hào vì điều đó. Cô và cậu trở thành những người bạn, rất rõ ràng, bạn cùng đoàn kiến tập. Còn nhớ đoàn kiến tập của cô năm ấy có hai mươi người, gặp gỡ và làm việc với nhau một tháng rồi trở nên thân thiết lúc nào không hay. Mọi người cùng trao đổi chuyên môn, cùng tập văn nghệ, rồi cùng chia sẻ với nhau những câu chuyện riêng tư thầm kín. Trong các cuộc nói chuyện đó, cô biết cậu đã yêu một cô bạn cùng khóa, tình yêu của hai người đẹp như nào, cậu kể chuyện cho mọi người nghe mà đôi mắt cứ cười long lanh hạnh phúc. " Ghen tị quá", " Khi nào về trường giới thiệu anh em đê", " Tò mò quá đi mất"... Rồi tất cả lại nhốn nháo như cái chợ, những người lớn tương lai, tưởng lớn mà như chưa lớn. Ấy vậy mà hết thời gian kiến tập, ai cũng mệt nhoài với mớ kiến thức mới, chuyện riêng tư mới. Cuộc gặp gỡ ngày nào đã thành kỉ niệm xa. Sinh viên năm cuối rồi, cảm giác cái gì cũng vội vàng và gấp gáp.

Ngày 10 tháng 10 năm 2010.

Hôm ấy là ngày sinh nhật cô, không đặc biệt hơn ngày thường, vẫn những hành trình ấy, đi làm thêm, tới lớp học buổi tối. Có khác phải chăng là chiếc điện thoại của cô hôm ấy có bận rộn hơn, cô nhận được nhiều lời chúc: từ người mẹ tần tảo, từ lũ bạn thân, rồi cả những người bạn của bạn mà cô không nghĩ là họ còn nhớ mình. Sinh nhật tuổi hai mươi ba của mình đây ư? Khẽ rùng mình. Cô mạnh mẽ đủ dùng cho những ngày khác, nhưng ngày hôm nay cô không muốn phải gồng mình thêm nữa. Hối hận thật, biết trước này đã nghe lời Mai, yêu đại ai đó đi, để những lúc cần như hôm nay không phải cô đơn như thế... Một mình lẻ bóng trên con đường dài từ lớp học cuối ngày về kí túc xá, cảm giác thật không dễ chịu, cô cười buồn. Chuông điện thoại reo. Số lạ.

- Alo

- Thi xong chưa? Làm bài tốt không?

- Xin lỗi, ai vậy ạ?

- Không nhận ra đồng hương à? Buồn quá nhỉ?

- À ừ. Ai bảo dùng số lạ cơ. Cậu gọi chỉ để hỏi tớ điều ấy thôi à?

- Uhm

- có biết nay ngày gì không?

- 10/10/2010, ngày đẹp nhỉ?

- Ờ. Ngày thiên thần như tớ ra đời mà không đẹp à? - Cô luyến thoắng: - Chúc tớ điều gì đi chứ nhỉ?

- Thật á. Uhm. Chúc cậu luôn vui vẻ này, hạnh phúc thật nhiều nhiều này, thành công thật nhiều trong cuộc sống nha.

- Thế thôi à? Cảm ơn cậu. Nhưng tớ vẫn thấy ít... - Ngay lúc này trong tâm trí cô, cô chỉ muốn chọc cậu thêm tẹo nữa mà thôi.

- Chưa đủ à? Còn gì nữa nhỉ? Uhm. Ước gì được đấy. - Cậu trả lời.

- Thôi xong rồi, cậu tới số rồi. - Cô cười nham hiểm: - Ước gì được đấy à? Uhm. Cậu có muốn điều ước của tớ thành hiện thực không? - Cô rào đón.

- Có chứ J.

- Tớ ước cậu làm người yêu tớ. - Chà, cái tích tắc ấy diễn ra thật nhanh. Chẳng rõ tại bộ não tê liệt hay tại cái miệng hoành hành. Cô chỉ biết, cô của thời điểm ấy đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ đối phương giống như các nhân vật chính trong bộ phim tình cảm lãng mạng cô đã từng xem, mà bản thân không lường trước được có một cái bẫy do chính cô tạo ra và nó đang chờ đợi cô ở phía trước.

- Sao cậu lại ước điều đó với mình? - Cậu hoang mang hỏi lại cô.

- Điều ước có thành sự thật không?

- Cái này khó. - Cậu trả lời thật nhanh, thật dứt khoát.

- Thế mà có người bảo ước gì được đấy cơ đấy.

Cô bướng bỉnh vặn vẹo cậu. Để rồi cô cũng phải phá lên cười trước vẻ lúng túng của cậu. Cô biện minh rằng, chỉ là muốn tạo kỉ niệm để sau này nhớ lại cũng không quên ngày đặc biệt ấy. Cả thế kỉ này còn ngày nào đẹp hơn ngày hôm ấy nữa đâu. Rồi xề xòa, cô và cậu buôn với nhau đủ thứ chuyện, như những người bạn thân lâu lắm rồi không gặp. Cô biết cậu đã có người để quan tâm, để chăm sóc rồi mà cô vẫn dồn cậu vào một tình huống khó xử như thế. " Ước gì có cậu đi cạnh tớ trên con đường này, chỉ ngày hôm nay thôi " trang nhật kí ngày hôm đó cô viết vậy. Đơn giản cô không muốn mình cô đơn trong ngày đó, lời chúc từ mẹ, từ bạn bè thân yêu không đủ làm cho tâm hồn mỏng manh của cô khi đêm về cảm thấy bớt hiu quạnh. Và cũng vì cô nghĩ cô sẽ chẳng còn gặp được cậu nữa đâu, nên mới mạnh miệng tới thế.

Vậy mà ông trời như trêu ngươi hay trừng phạt sự bỡn cợt của cô mà sắp xếp cho cô gặp lại cậu trong đoàn thực tập năm thứ tư đại học. Cái duyên ư? Cô sợ rồi. Đúng là ếch chết tại miệng. Chưa khi nào cô thấm thía điều ấy tới thế. Ngượng ngùng chưa biết phải đối mặt với cậu ra sao, cô càng bối rối bao nhiêu, cậu lại càng tỏ ra vô tư bấy nhiêu. Có lẽ cậu đã quên buổi tối đó rồi.



Thực tập năm cuối, không đơn giản và dễ dàng như năm trước, những yêu cầu và đòi hỏi của thầy cô giáo hướng dẫn càng ngày càng cao, cô tự tin mình sẽ làm tốt, vậy mà cô gặp thất bại ngay trong giờ đứng lớp đầu tiên. Suy sụp, không chấp nhận hiện thực ấy, cô tỏ ra mình mạnh mẽ vượt qua nó, cô tìm những cái mới, thử nghiệm cái mới, rồi lại thất bại. Nghĩ lại những ngày tháng ấy, ở thời điểm của hiện tại cô vẫn không tin rằng mình có thể chấp nhận bản thân thảm hại như thế. Vì sao? Vì sao khi cô nỗ lực nhiều tới vậy cô lại gặp thất bại? Cô đã sai ở đâu? Từ khi nào? Cô đặt ra cho mình nhiều câu hỏi, mà bế tắc không tìm được câu trả lời. Cô bắt đầu co mình lai, trầm tư nhiều hơn. Cô tránh mặt mọi người, đôi khi còn trốn chạy chính bản thân mình. Vậy mà cậu vẫn tìm ra cô, vẫn đọc được những suy nghĩ trong cô. Cậu bày cách cho cô, hướng dẫn cô làm từng thứ, cái này nên, cái kia bỏ... từng chút, từng chút một. Cô ương bướng, để cậu nói một mình, nghe một mình. Cậu ta thì biết cái gì chứ? Một mình cô gặm nhấm những thất bại đầu tiên thế là đủ rồi, không cần ai dạy, không cần ai chỉ... cô không muốn ai nhìn thấy cô lúc này. "Thật phiền phức" cô hét lên.

↑↑ Lượt xem: 174
1 3 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617