Tự cho mình là một người luôn hòa đồng và quan tâm đến bạn bè, vậy mà cô bạn đã ngồi với cậu trong cùng một căn phòng hơn hai mươi sáu giờ đồng hồ cậu cũng không nhớ đã gặp ở đâu. Quả là sự thất vọng lớn. Rồi một dấu chấm hỏi to tướng bỗng chễm chệ trong đầu cậu: "Phải chăng cô ấy cũng không biết đến sự hiện diện của cậu?". Làm sao có thể chứ, thành tích học tập của cậu giờ này chắc đã được "phổ cập" đến toàn khối 10, đấy là chưa kể cậu luôn là trung tâm của sự chú ý. Ở góc độ nào đó, cũng có thể gọi cậu là...hotboy lắm chứ ;P Hơi nghi ngờ về ý nghĩ này nhưng dù sự thật như thế nào thì cô gái ấy chính xác đã lọt vào tầm ngắm của cậu.
Kể từ đó, âm thầm nhìn cô đã trở thành thói quen mà chính cậu cũng không ngờ tới. Một điều khá dễ chịu là việc nhìn trộm sẽ không bao giờ bị phát hiện, cô ngồi trước cậu hai bàn và chẳng khi nào cô ngoảnh lại phía sau. Hai thứ duy nhất mà cô gái ấy quan tâm là bảng và mặt bàn. Cũng bởi vậy mà mỗi lần nhìn cô, cậu chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh ấy. Cô gái ấy không thân với ai trong lớp, mọi sự giao tiếp dường như chỉ mang tính xã giao, bắt buộc và cũng thật kỳ lạ khi chẳng có ai thèm đề ý đến cô... trừ cậu. Đối với mọi người, cô gái ấy không hề tồn tại và cô cũng chẳng quan tâm điều đó. Không thân mật cũng không chán ghét, tất cả đều cư xử như đó là điều hiển nhiên vậy. Cậu không hiểu vì sao cô ấy lại sống như vậy. Cuộc sống luôn chuyển động và thay đổi khiến cậu hào hứng nhưng mỗi khi nhìn cô, hình ảnh mái tóc dài nhẹ bay trong ánh nắng mùa thu hiện ra, cậu lại cảm thấy một nỗi buồn tận sâu nơi đáy lòng. Ánh mắt lặng lẽ và nụ cười gần như vô cảm, thế giới mà người con gái ấy đang sống chắc không hề có bóng dáng cậu.
Buổi học đầu năm lớp 11, cậu chuyển đến dãy đầu tiên, bàn số 4, bên phải cậu là khung cửa sổ bằng kính có rèm che màu xanh da trời, từ đó cậu có thể nhìn ra hành lang và toàn bộ sân trường , ngồi trên cậu chính là người con gái ấy. Khoảng cách địa lý giữa cô và cậu được kéo gần thêm một chút nhưng cậu biết rằng khoảng cách giữa hai trái tim vẫn không hề thay đổi. Đối với cô, cậu có lẽ cũng chẳng hơn một người xa lạ.
Người con gái ấy có thói quen nhìn ra ngoài khung cửa sổ về phía sân trường, nơi có những hàng cây cổ thụ vững vàng đón nắng, những ô gạch mà năm tháng đã rêu phong và hơn hết, nơi ấy có người con trai mà cô vẫn mãi kiếm tìm. Vô tình cậu đã trở thành khán giả chứng kiến mối tình đơn phương của cô mà cô không hề hay biết. Ôm nỗi buồn trong tim suốt một năm qua vậy mà giờ đây cậu mới nhận ra rằng mình đã yêu cô gái ấy. Chỉ là, phải làm sao khi trái tim cô ấy đã có người khác, phải làm sao khi một người đầy tự tin như cậu lại không có chút dũng khí nào mỗi khi đứng trước cô. Thời gian qua đi, mỗi ngày cậu đều mượn cô chiếc bút chì kim màu đen và cố trưng ra nụ cười tươi sáng nhất. Lặng lẽ đến bên cô như vậy, cậu hy vọng một ngày nào đó, cô sẽ nhận ra rằng cậu không vô tâm đến nỗi ngày nào cũng quên đồ dùng học tập, rằng đằng sau cái cớ mượn bút chì kia, cậu vẫn luôn chờ đợi cô mở lòng. Vậy nhưng lần nào cô cũng chỉ đáp lại cậu bằng nụ cười như không cười ấy, mảnh giấy cậu nhét trong ruột chiếc bút chì cô cũng chưa bỏ ra đọc, lần nào cậu cũng thu về sự thất vọng nhưng trái tim lại thôi thúc cậu kiên trì, ai đó đã chẳng từng nói Tình yêu như một cuộc chạy marathon, rất cần sự kiên trì và bền bỉ.
Những tia nắng mùa thu dịu dàng xuyên qua những vòm lá vàng, le lói hắt xuống sân trường càng làm cho khung cảnh tuyệt đẹp như ở chốn thiên đường. Làn gió khẽ lay những chiếc lá muốn rời cành tạo thành cơn mưa lá rơi từ bầu trời mây vàng rực rỡ. Cô gái ấy ngắm nhìn say mê rồi nở nụ cười bình yên, nhìn cô cười lòng cậu cũng ngập tràn niềm vui sướng. Như vậy đấy, khung cửa sổ ấy không chỉ một mà có những hai người cùng nhìn về một phía, vậy tại sao cô lại chưa bao giờ để ý đến sự hiện diện của cậu? Những lúc cô cảm thấy bình yên với khung cảnh nơi sân trường, cậu vui mừng. Lúc cô mỉm cười nhìn người ấy, lòng cậu nặng trĩu và những khi cô buồn vì người ấy thì cậu đau khổ. Đã bao lần cậu bước sau cô đi qua sân trường đầy nắng, đứng bên cô trong những cơn mưa bất chợt đầu mùa, cùng cô ngắm những cánh đồng trải dài như bất tận trong chuyến bus đến trường. Đã bao lần cậu nhìn cô ngủ gật trên chiếc xe bus và cố gắng che đi những tia nắng làm mắt cô nhíu lại, đã bao lần cô ngủ quên trên vai cậu... Vậy mà ánh mắt cô vẫn chỉ hướng về người đã vô tình trao cô một nụ cười tỏa nắng dưới cơn mưa và rồi không bao giờ nhớ đến cô nữa. Trái tim cô như căn phòng mãi đóng cửa để chờ đợi người ấy, cậu có cố gắng tới đâu cũng không thể bước vào. Ai đã nói tình đầu là đau khổ, tình đơn phương là bi ai? Hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng trong tình cảm đơn phương của mình, cả cô và cậu đều chung một kịch bản. Muốn bước đến lau đi những giọt nước mắt của cô, có thể giúp cô tìm lại sự hòa đồng và niềm vui trong cuộc sống nhưng sợ sẽ làm cô khó xử, tình cảm của cậu rồi sẽ có kết cục như thế nào?
Cô gái ấy yêu truyện Andersen đến nỗi bất cứ giờ ngoại khóa nào cũng mang ra đọc,Nàng tiên cá là câu truyện mà cô yêu thích nhất nhưng còn có một câu truyện nữa, cũng buồn da diết mà cô không để ý- Bên gốc liễu. Truyện kể về chàng Knud luôn tin rằng mối tình câm sẽ không bao giờ có kết quả. Vậy nên chàng đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Joanna, người bạn thơ ấu của mình nhưng nàng đã khéo léo khước từ. Quá đau khổ, chàng chôn chặt tình cảm nơi đáy lòng, khoác hành lý ra đi. Chàng đi, đi mãi, đi qua khắp nước Đức, chỉ khi nào nhìn thấy những ngọn núi cao, tâm hồn chàng mới dứt ra khỏi những ý nghĩ buồn thảm và chú ý đến cảnh vật bên ngoài. Chàng thấy dãy núi Alps giống như đôi cánh của trái đất đang gấp lại. Rồi chàng đi qua nhiều sông, núi, xứ sở khác của nước Đức, dừng chân tại thành phố Milano của Ý nhưng những hình ảnh, kỷ niệm về Joanna vẫn không thể xóa nhòa, vội vã trở về cố hương và trong một đêm mưa tuyết, chàng chết lạnh bên gốc liễu... Trong câu truyện của mình, có thể cô là nàng tiên cá bất hạnh nhưng trong câu truyện của cậu, cô chính là nàng Joanna xinh đẹp nhưng vô tâm. Phải chăng cô cũng chẳng có lỗi, là cậu sợ giống như chàng Knud, quá tự tin để rồi lòng sầu thảm. Tình cảm nếu không nói ra sẽ không có kết quả, nhưng nói ra mà bị từ chối thì sẽ đau khổ biết nhường nào.
Ngày bế giảng đến, sân trường ồn ào và nhộn nhịp. Cả lớp cậu đang sôi nổi bàn tán về những dự định cho kì thi đại học, những áp lực, căng thẳng sắp tới. Cậu chẳng cần phải nghĩ xa đến vậy bởi ngay bây giờ cậu cũng đang phải quay cuồng trong công việc, nguyên bí thư đoàn trường, nhiệm vụ của cậu luôn chất núi trong những buổi lễ như thế này. Bài phát biểu cảm nghĩ trước toàn trường của cậu là những dòng viết giản dị, hài hước nhưng không kém phần ý nghĩa. Cậu chúc các anh chị cuối cấp thi tốt và hứa hẹn một thế hệ tiếp nối thành công. Lui vào trong hậu trường, cậu cùng vài bạn khác lại ngược xuôi kiểm tra, đảm bảo các tiết mục hoàn tất. Lễ bế giảng kết thúc, cậu từ chối đám bạn rồi vọt ra giữa sân khấu tìm kiếm cô ấy. Có thể bao quát hết toàn bộ khung cảnh sân trường, cậu thấy khối 10 đang tranh thủ nói chuyện với những người bạn mà mình sẽ tạm xa trong thời gian tới, khối 12 đang tất bận chụp ảnh tốt nghiệp, lưu luyến khi sắp phải chia tay nhau. Ở một góc sân trường, trong trò chơi đập niêu do thầy cố vấn đoàn tổ chức, cậu thấy người ấy đang vui vẻ cười đùa với một người con gái khác, cách đấy không xa, lặng lẽ dõi theo hai người chính là cô gái mà cậu đang tìm kiếm. Khuôn mặt buồn rầu, mắt ngấn lệ rồi cô khóc. Ngang dọc người qua lại, trên môi ai cũng thường trực nụ cười ngời sáng, duyên dáng với những tà áo dài thướt tha, chẳng ai để tâm đến một cô gái bé nhỏ đang lạc lõng giữa dòng người xa lạ và thế giới của cô cũng dường như đang sụp đổ. Bởi vậy nước mắt cô lã chã rơi. Chứng kiến cảnh đó, lòng cậu khổ sở, không hề do dự, cậu vội vàng chạy đến trước mặt cô gái ngốc nghếch ấy...
***
Cô ngạc nhiên nhìn vào mắt cậu ấy, không hề ngại ngùng mà ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Cảm xúc của cô bỗng trở nên lộn xộn và rối bời. Rồi cậu lên tiếng:
- Cô gái ngốc này, tại sao lại cứ dễ dàng khóc như vậy chứ?
Cảm thấy xấu hổ, cô lặng lẽ cúi đầu, lí nhí đáp:
- Mình xin lỗi.
Đứng trước cô lúc này, yếu đuối và tổn thương, cậu cảm thấy bản thân không cần phải suy nghĩ hay chịu đựng thêm nữa. Từ lúc này trở đi, cậu sẽ đường đường chính chính mà theo đuổi cô, bất kể cô có nhận lời hay từ chối, cậu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ mà ở bên che chở. Tại sao cậu lại nhút nhát không đối diện sớm hơn? Đến bây giờ cậu mới cảm thấy hối hận. Tình cảm nếu nói ra mà bị từ chối sẽ rất đau khổ. Nhưng tốt hơn nhiều là đau khổ mà không bao giờ câu trả lời hay điểm kết thúc. Mối tình câm lặng mãi mãi sẽ không đưa đến kết quả nào.
Khẽ cười vì cô ấy xin lỗi khi bản thân chẳng làm gì sai, cậu giả bộ giận dỗi và chìa tay ra trước mặt cô.
- Vậy thì cho tớ mượn bút chì đi.
Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy chút khó hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn lấy ra từ túi xách chiếc bút chì kim màu đen đưa cho cậu. Cậu hý hoáy tháo lắp rồi ngẩng lên nhìn cô cười đầy hàm ý. Cuối cùng, cậu lôi ra từ trong ruột chiếc bút chì một mẩu giấy đã nhàu nát, tựa như nó đã nằm trong đó cả thế kỷ và đưa cho cô. Cô nhẹ nhàng cầm lấy mẩu giấy từ tay cậu. Những dòng chữ ấy phút chốc đã thay đổi tất cả, suy nghĩ của cô, tình cảm của cô và cả những dại khờ trong những năm tháng lặng lẽ cô đã hờ hững bỏ rơi...
Tất cả mọi thứ từ trước đến nay thì ra đều do cô lầm tưởng.