Ngày đầu gặp cậu, tớ không mấy ấn tượng về cậu bạn "lạnh như băng"ngồi ngay bên cạnh. 2 đứa mình khi ấy cứ im lặng, thầm mong thời gian học của buổi đầu ấy trôi nhanh đi.
***
Ngày thứ hai, cuối buổi học, trời đổ mưa to, tớ đứng ngoài hiên trường chờ ai đó tới đón và rồi chẳng thấy ai. Cả ba và mẹ tớ đều bận bịu công việc nên tớ thấy lẻ loi lắm! Bỗng, tớ quay sang thì thấy cậu cũng đang ở đó. Ngôi trường khi ấy im ắng, chỉ còn tiếng mưa rả rích và hai bóng người đang nhìn mưa rơi. Cậu đã đưa đôi bàn tay của mình ra hứng giọt mưa lạnh của mùa đông năm ấy. Tớ tò mò đưa tay ra theo rồi run rẩy đôi tay mình. Nước mưa lạnh quá!Bất chợt, cậu nở 1 nụ cười làm tớ không hiểu nổi. Cậu hỏi tớ thấy nước mưa thế nào?Tớ chỉ trả lời là lạnh mà thôi. Giờ đây, tớ đã hiểu nụ cười của cậu và câu trả lời của tớ khi ấy khác nhau thế nào. Tớ cứ tưởng nụ cười ấy chế giễu tớ ngốc nhưng tớ sai rồi. Cảm nhận của cậu có lẽ sâu sắc hơn tớ và tớ đã thấy ánh mắt ấy-ánh mắt chất chứa một nỗi buồn nào đó của cậu.
Cậu còn nhớ không?
Có một lần tớ vô tình đụng mặt một đám thanh thiếu niên cá biệt, xém nữa là nguy hiểm cho bản thân. Chính cậu đã ra mặt bảo vệ tớ. Lúc ấy tớ sợ lắm!Cậu đã đưa tay cho tớ và nắm lấy đôi tay lạnh của tớ. Cậu ôm tớ vào lòng. Tớ bật khóc. Tớ cũng không hiểu sao từ lần đó, mỗi khi buồn hay đau, nước mắt của tớ cứ tuôn ra trước mặt cậu. Tớ muốn được cậu an ủi trong những lúc ấy. Thật kì lạ phải không?
Có lẽ cậu không biết...
Nhiều lúc trong giờ học, tớ đã lén nhìn sang "ân nhân" của tớ. Nét mặt cậu khi ấy tập trung làm tớ nhớ mãi. Một nét mặt "xinh dzai" ra phết. Trước đây, tớ cũng đã từng nghĩ mình bị cậu làm cho "say chút nắng" và cảm thấy ganh tị với My khi cậu tỏ ra thân thiết với cậu ấy. Nhưng điều đó cũng không hẳn là đúng. Giờ tớ hiểu đó chẳng qua là vì tớ không muốn mất đi một người bạn như cậu. Hai đứa mình trở thành bạn thân. Nhiều lúc cậu chọc tớ cười , làm tớ giận... và nhiều kỉ niệm khác nữa, tớ không quên được.
Thế rồi, cô giáo đổi chỗ cho tớ ngay bên cạnh một cậu bạn "phải lòng tớ". Tớ khó xử lắm. Chính cậu đã khuyên tớ cứ tự nhiên như khi bên cậu và đương nhiên điều đó giúp tớ đỡ ngại hơn và cũng vui hơn nữa.
Và ngay ngày hôm qua, tớ nhận được tin mẹ cậu qua đời. Tớ không thể tin nổi. Chắc cậu đau lắm phải không? Đau thắt tim gan. Bây giờ và cả khi ấy nữa, tớ muốn đến bên cậu và nắm lấy tay cậu, cùng cậu vượt qua nỗi đau. Tớ muốn cùng khóc, cùng chia sẻ nỗi buồn với cậu dù biết không thể làm vơi đi tất cả nỗi buồn ấy. Tớ biết nói điều này giờ đây thật kì cục, tớ muốn cậu nhớ tới chúng tớ và vui vẻ như xưa, muốn cậu mau chóng quên đi nỗi đau này.
"ĐỪNG NGẠI NGẦN NẮM LẤY TAY TỚ MỖI KHI CẬU BUỒN, VUI, CÔ ĐƠN HAY ĐAU KHỔ NHÉ!"