Cậu bước vào cuộc đời tớ vào một ngày ve kêu đầu mùa.
***
Thi tốt nghiệp, mới đầu hè thôi mà nóng bức, bốn cái quạt trần không đủ cho hai mươi tư "cái xác" đang ngoi ngóp trong cái nóng và đề thi văn. Cậu gõ vào lưng tớ, thì thào :
- Cậu này, đã nghe thấy gì chưa?
- Gì?
- Là ve đấy.
- Rồi sao?
- Thì ve kêu, nắng đẹp, tâm trạng phơi phới, lòng người bao la, cậu có lòng tốt thì vớt tớ với.
Đến giờ tớ vẫn không hiểu một người văn vẻ loằng ngoằng như cậu lại có thể không viết nổi văn được cơ chứ. Bằng cách nào đấy, cậu dụ được tớ nhắc bài. Bằng lí do nào đấy, chúng ta bị đánh dấu bài.
Thế là tớ quyết cạch mặt cậu. Nhưng nói trắng ra thì cậu với tớ đâu có quen nhau, học khác lớp, cuộc đối thoại đầu tiên chính là đó đó. Người ta thường nói mọi cơn giận đều được giải quyết bởi ăn ngon. Chả hiểu lí do gì mà cậu lại lôi một đứa không quen biết đi ăn phở bò. Chà! Miếng thịt bò mềm mềm, dai dai. Chỉ tiếc là hôm đấy "trời mưa" cậu nhỉ! Ve kêu râm ran. Những hạt nước li ti, bé xíu từ đâu bay xuyên qua kẽ nắng "đậu" vào bát phở tớ.
- Chết! Mưa rồi.
Cậu tỉnh bơ: "Amoniac ve đấy!".
Tớ gần như phun hết những gì trong miệng ra. Vậy là từ đó chúng mình nâng cấp lên bạn bè cậu nhỉ?
***
Tớ nhớ cậu, Huy ạ.
Chuẩn bị thi đại học, tớ bận rộn, cậu cũng thế. Nhưng cậu rất có tâm. Thỉnh thoảng lảng vảng sang lớp tớ rồi ném cho tớ cái gì đấy mát mát và uống được. Lâu lâu lại rủ tớ trốn học một lần xả stress nhưng lại không biết đi đâu.
- Đi đâu đây?
- Tùy bà.
Tớ luôn rất thích đập vào vai cậu: "Vậy sao rủ người ta trốn học?".
- "Vậy sao đồng ý trốn học cùng người ta."- Cậu cười nhăn nhở.
Nụ cười của cậu là thứ khó quên nhất. Vì nó khiến người khác muốn giận cũng chẳng được. Tớ yêu nụ cười của cậu giống như yêu tiếng ve mùa hè. Khi tớ buồn, cậu luôn cười rất tươi. Tớ thật muốn đấm chết cậu nhưng lại chỉ có thể cười cùng cậu.
Thi đại học. Dạo đó, cậu lúc nào cũng lượn qua nhà tớ chúc mấy câu rồi mới đi. Hôm đầu tiên còn suýt muộn cả giờ thi. Vừa buồn cười mà vừa áy náy. Thi xong, tớ với cậu lại rong ruổi qua mọi ngóc ngách phố phường, lại bay nhảy giữa những cơn mưa, lại phơi mặt với những tia nắng chói.
Bạn của tớ luôn nói tớ với cậu là một đôi. Bạn của cậu luôn nói cậu và tớ là một đôi. Bạn của cả tớ lẫn cậu luôn nói chúng ta là một đôi. Tớ cũng đã từng nghĩ về điều đó. Nhưng. Mãi mãi chỉ là "nghĩ", không hơn không kém.Vì chúng ta là bạn, lại rất thân.
***
- Này! Cậu có đang nghe tớ kể chuyện không đấy?
Tớ quay ra nhìn cậu, cậu im lặng.
- Mà dạo này cậu đã đi đâu, tớ gần đây không cảm nhận được có cậu ở bên. Thôi được rồi, để tớ nói tiếp.
***
Tớ nhớ cậu Huy ạ.
Tớ thích ngồi sau xe cậu, tựa vào lưng cậu.
- Mình mãi là bạn thân nhá!
- Bà nói gì cơ, không nghe rõ!
- Tôi bảo mình mãi là bạn thân.
- Cái gì cơ?
- Mãi là bạn thân.
- Hớ? Không nghe rõ.
- Tôi nói ông muốn chết à.
- Ok. Đã rõ, mãi là bạn thân.
Cậu thì lúc nào cũng hay đùa, rất thích trêu ghẹo người khác.
Cậu bước vào trái tim tớ khi tiếng ve giòn rã nhất, nắng tháng tám ánh lên tóc cậu màu rực rỡ.
- Giờ bà muốn đi đâu?
- Thôi về nhà đi, mai ông vào Sài Gòn rồi, về chuẩn bị sớm.
Cậu quay lại nhìn tớ: "Còn gì muốn nói không?".
- Thì tôi đã bảo mãi là bạn thân rồi mà.
Đến trước cửa nhà tớ, cậu không chịu về mà tớ cũng chẳng muốn vào. Cả hai cứ tần ngần mãi.
- Tại sao lại là Sài Gòn, rõ ràng đã thi ở Hà Nội rồi mà?
Cậu chẳng nói gì, chỉ đứng cười. Tớ thật muốn đấm chết cậu nhưng lại chỉ có thể cười cùng cậu.
- Thôi tôi về nhá!
- Ừ, về đi.
- Về thật đấy, còn gì muốn nói không?
- Không, về đi khỏi muộn.
Huy ạ, là tớ nói dối đấy, tớ có rất nhiều điều muốn nói. Tớ muốn nói cậu đừng đi, ở Sài Gòn nóng lắm, ở Sài Gòn không có mùa đông đâu, ở Sài Gòn không có tớ, cậu đi rồi, Hà Nội cũng không có cậu, vậy cậu đi để làm gì. Nhưng cuối cùng tớ lại chẳng nói gì hết mà để cậu đi. Đó là quyết định hối hận nhất.
- Nếu tôi nói tôi thích bà thì sao?
- Đừng như vậy mà!
- Nói tôi ở lại đi, tôi sẽ không đi nữa.
- Ông đừng đùa, tôi với ông đang vui mà, đùa như vậy chẳng vui chút nào.
- Tôi thích bà, thật lòng đấy. Thích bà ngay cả khi chưa từng nói chuyện, chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết. Nhưng tôi vẫn thích bà, hơn những gì tôi có thể.
- Thôi đi đi, đừng trẻ con như thế. Có phải là đi mãi mãi đâu, rồi sẽ về, đúng chứ?
- Bà cố chấp như vậy để làm gì, quyết định đi Sài Gòn là của bố mẹ tôi, đó không phải là điều tôi muốn, điều tôi muốn là bà, là ở Hà Nội. Nói tôi ở lại đi, tôi sẽ không đi nữa.- Cậu ôm lấy bờ vai đang run lên của tớ. Tưởng như trong khoảnh khắc tớ sẽ níu kéo cậu thật sự nhưng tớ lại không thể. Một người con trai do đâu mà chỉ vì một người con gái mà bỏ qua quyết định quan trọng của cả cuộc đời. Và tớ đã quên mất trên đời còn có thứ tình cảm gọi là tình yêu.
- Trẻ con.
- Phải, tôi trẻ con.
- Cảm tính, thiếu suy nghĩ.
- Vì cảm tính, thiếu suy nghĩ nên tôi mới thích bà. Tôi vui vì điều đó, việc gì bà phải thấy buồn.
- Xin lỗi, tôi không thể.
- Không thể, không thể, không thể, là bạn thì đã sao, không yêu được à?
- Không yêu được.
Người ta nói tớ cố chấp, người ta nói tớ lạnh lùng nhưng người ta đâu biết tớ đã thích cậu bằng cả trái tim, chỉ tiếc là không đủ để tớ giữ cậu lại.
Đây là lần cuối cùng tớ gặp cậu. Rốt cục tớ cũng biết được rằng trên thế gian này không có gì là mãi mãi, ông trời mang cậu đến bên tớ nhưng cũng có thể tước cậu đi.
***
- Này, cậu có cần nhẫn tâm như vậy không Huy, đã ba năm rồi nhưng sao cậu vẫn làm tớ phải khóc. Có thể tớ đã từ bỏ tình cảm của cậu nhưng mãi mãi không thể quên cậu.
Tớ quay ra nhìn cậu, cậu im lặng. Bởi. Cậu mãi mãi chẳng có cơ hội để nói nữa, chẳng có cơ hội để cùng tớ "là bạn thân mãi mãi" nữa. Nhìn gương mặt cậu trên tấm bia đá, vẫn nụ cười ấy, tớ thật muốn đấm cậu nhưng không thể, mãi mãi không thể.
***
Cậu biến mất khỏi cuộc đời tớ khi tiếng ve chưa kịp ngừng, nắng chưa kịp tắt, mưa chưa kịp tạnh, khi tớ còn chưa kịp tạm biệt mùa hè.
Đám tang cậu, buổi chiều mưa bay, lạnh lẽo không thở nổi.
"Vi à. Thằng Huy. Nó chết rồi, Tai nạn ô tô trên đường đến sân bay". Năm ấy, tớ trượt đại học, tớ mất cậu.
Đám tang cậu, chỉ cần nhắm mắt lại cũng cảm thấy cậu đang ở bên nắm lấy bàn tay tớ.Nhưng. Đến khi mở mắt ra thì cậu đã tan biến mất rồi, chỉ một nụ cười chói lóa trên tấm ảnh.
Đám tang cậu, tớ không dám khóc, tớ mà khóc thế nào cậu cũng cười, thế nào tớ cũng nhảy ra đấm cậu.
Đám tang cậu, ngày mà kế hoạch tương lai đổ bể. Chúng ta đã lên một kế hoạch tương lai hoàn hảo. Tớ làm nhà văn. Cậu làm đạo diễn. Tớ viết kịch bản. Cậu làm phim. Mọi kế hoạch tương lai của tớ đều có cậu. Và tớ đã quên mất chuẩn bị một tương lai không cậu.
Để cậu đi là điều sai lầm nhất. Để cậu trong nỗi nhớ cũng là điều sai lầm nhất. Nhớ cậu, nhớ đến điên cuồng, nhớ đến nỗi gặp ai cũng biến thành cậu. Điên cuồng thật mà. Tớ hay mơ về cậu, chàng trai dẫn tớ đi ăn phở, rủ tớ trốn học, đèo tớ rong ruổi mọi con đường... Trên con đường tớ đi, vẫn thấy hình dáng cậu, tớ thấy cậu hay chỉ là một người giống cậu. Trong bộ phim tớ xem, vẫn thấy gương mặt cậu, tớ thấy cậu hay chỉ là một diễn viên đẹp gần bằng cậu. Chàng trai, cậu luôn bên tớ, phải không?
***
Cậu này, đã nghe thấy gì chưa?
Là ve đấy!
Ve kêu đầu mùa.
Tớ về Hà Nội khi ve mới ngập ngừng kêu mang theo cảm xúc mối tình đầu ngọt ngào mà cũng đầy tiếc nuối. Ba năm trôi qua, tớ đã thay cậu thi vào học đạo diễn, thay cậu vào Sài Gòn, viết tiếp tương lai của tớ và cậu. Giờ tớ thấm đẫm nắng Sài Gòn rồi.