2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Em không phải gái hư

14-06-2016
A
A
A
A

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây giờ.

***

Lớp 6 đã bắt đầu trốn học, lớp 7 có bạn trai, lớp 8 biết hút thuốc, lớp 9 kéo "chị em" đi đánh ghen rồi bị trường đuổi học. Lớp 10 vào trường tư thục, ba ngày đã đoạt được vị trí Thủ lĩnh từ tay đàn anh, thi học kì bỏ giấy trắng 5 môn. Lớp 11 đã biết đi bar, nói chuyện y như xã hội đen thứ thiệt. Lớp 12 bước chân vào giới đua xe, bị bắt đến đồn công an không dưới 10 lần. Hết Trung học nộp hồ sơ xét tuyển vào Trường cao đẳng tư, đút lót thêm tiền thế là hiển nhiên thành sinh viên, tiếp tục gây sóng gió ở ngôi trường mới.

Cô ấy rất nổi danh, đám tiểu thư công tử nhà giàu ai cũng gọi là "Jenny Nữ hoàng". Nhưng cô không tên Jenny, tên thật là Hoàng Kim Thùy Mị. Jenny luôn tự hỏi, ngày xưa ba má nghĩ gì mà đặt tên cho cô là Thùy Mị. Họ mong con gái mình lớn lên hiền thục nết na, đoan trang quý phái như Công nương Diana hay sao? Ồ, nếu vậy thì xin lỗi, có đánh chết cũng không ai tin Jenny Nữ hoàng có những loại phẩm chất "lạ lùng" như thế.



Gia thế của Nữ hoàng là kiểu "Nhà mặt phố, bố làm to". Ông Hoàng Kim Thông hiện là Giám đốc Cục Vệ sinh môi trường Thành phố. Chẳng biết lương nhà nước trả bao nhiêu mà bây giờ có tới mấy căn biệt thự. Nhà Nữ hoàng ở chỉ là một căn loại khá nằm ở Phú Mỹ Hưng. Còn năm bảy căn kia để vợ nhỏ, vợ bé, vợ út của ông Thông trú ngụ. Nữ hoàng là con gái rượu duy nhất, lại do vợ lớn sinh, từ nhỏ đã là cục vàng cầm sợ móp, bóp sợ hỏng. Chính vì thế mà cho dù thành tích quậy phá của cô nàng chất cao hơn nóc nhà thì ông Thông cũng mắt nhắm, mắt mở cho qua, tập trung giải quyết hậu họa. Ông Thông có bệnh sinh lý, bao nhiêu vợ cũng không kiếm được thêm đứa con nào, chỉ có cô con gái này, dung túng bao che, chiều chuộng thành hư cũng không nỡ la mắng hay đánh đòn. Thùy Mị càng được nước làm tới, cùng lắm thì đi nịnh nót bố một tí, vuốt cho ông hết giận rồi lại xòe tay xin tiền. Đối với cô, bố là kho bạc không bao giờ cạn. Cô không quan tâm tiền ở đâu ông có, chỉ cần mỗi tháng đều dư dã ăn chơi, shopping hàng hiệu, vậy là được rồi.

Ông Thông chiều con nhưng lại không lo lắng dạy dỗ. Ngày thường hiếm khi về nhà, toàn lay lất ở chỗ vợ nhỏ. Mẹ Thùy Mị là bà Thoa cũng chán chồng, không thèm để ý, lâu lâu bực mình thì tới quậy một phen tơi bời. Sau mỗi lần như vậy ông chồng lại rót thêm tiền vào ATM cho bà, tiền giống thuốc giảm đau, chẳng mấy chốc đã làm bà Thoa khỏe khoắn lại.

Cứ như thế, Thùy Mị lớn lên với người cha giàu mà vô trách nhiệm, người mẹ tham lam, bỏ bê con cái. Sự hư hỏng của cô cũng một phần từ đó mà ra.

Rồi mọi chuyện thay đổi từ mùa hè năm ấy...

Đội đua xe của Nữ hoàng là "Super 16" cá cược với đội "Tám còng" ở Vũng Tàu. Hai bên giao ước dùng xe tay ga, hiệu Mio trái 70 mm, có 2 pit-tông, và chỉ đua ở cự ly 1200m. Thỏa thuận đặt ra trước một tuần, địa điểm là đường 3/2 thuộc P10, TP.Vũng Tàu. Đó là một "trường đua" vô cùng lý tưởng. Trong 1 tuần, hai bên cử "ăng – ten" rảo quanh, khảo sát trước cung đường đua, đề phòng Cảnh sát giao thông. Nữ hoàng đưa 10 chiếc Mio đến lò độ xe Thuận để tân trang công phu. Chỗ này là chỗ quen thân, mỗi đợt đua xe cô đều đem hàng tới đây nâng cấp, đảm bảo động cơ không bị trục trặc lúc thi đấu.

Ở lò độ, Nữ hoàng gặp được Kinh Quốc – anh chàng da ngăm đen có đôi mày kiếm và khuôn mặt góc cạnh ưa nhìn. Động tác xoay tua vít của anh ta làm Nữ hoàng mê mẫn. Không chút e dè, cô đi tới nằm bò lên yên xe, cúi đầu huýt sáo hỏi:

"Đẹp trai, mới tới làm hả?"

Kinh Quốc ngẩn đầu nhìn một cái rồi im lặng tiếp tục công việc. Nữ hoàng cảm thấy mình bị ngó lơ rất thảm, cô tự nhìn xuống, không biết có phải cổ áo hôm nay mặc chưa đủ xệ hay không? Chủ lò độ là A Thuận cười cười giơ ngón tay cái lên

"Jenny chị cả! Nó là Kinh Quốc, thợ xịn anh đây mới tìm về, bình thường đều giả bộ thanh cao như vậy thôi, chịu khó tấn công chút xíu lo gì nó không quy hàng? Hahaha..."

Jenny lại cúi nhìn anh chàng Quốc nọ, đúng là thợ xịn, dường như rất am hiểu về cơ khí, tháo lắp, thêm dầu, gắn bô,...mọi hành động đều chuyên nghiệp. Cô lấy mũi giày húc vào chân anh ta mấy cái

"Nè, đẹp trai, biết đua không?"

"Biết"

"Giỏi không?"

Quốc buông cái cờ lê xuống, phủi phủi tay

"Muốn xem?"

Không đợi Jenny trả lời, Quốc đã leo lên xe, rồ ga, vọt từ ga ra đến cái sân xi măng lớn bên ngoài, đảo một vòng rồi bạo dạng nâng cổ xe lên, chạy bằng bánh sau. Biểu diễn mấy tuyệt chiêu, sau đó Quốc đưa xe về chỗ cũ. Jenny sáng rỡ hai mắt, lập tức sà tới

"Tuyệt! Anh làm tài xế cho tôi đi, chia anh 40%, thế nào?"

Trong đua xe có một quy tắc ngầm là phải ngồi hai người. Tài xế cầm lái là đàn ông, ngồi sau là một cô gái. Trước kia Jenny tín nhiệm Tiến Còi, bây giờ cô mới phát hiện ra Kinh Quốc, phen này coi bộ phần thắng cầm chắc trong tay.

Rồi cứ vậy, Kinh Quốc đi theo Nữ hoàng, cô ta rất hào phóng đem anh về nhà, xếp cho một phòng. Bà Thoa quá quen với chuyện con gái đem trai về, cũng không thèm lên tiếng. Trong 1 tuần đó, Jenny đem anh đi bar, làm quen bạn bè của cô, mua mấy bộ đồ, chính thức xem Kinh Quốc là trai bao của mình.

Trước ngày giao hẹn, Super 16 họp ở Bar 008, thành viên trong hội cũng có không ít thiếu gia Sài Gòn, con ông này bà kia, cùng một loại "con trời" như Jenny. Minh Dương là cầm đầu trong số đó, hắn ném xuống bàn một cái chai nhựa, hào phóng nói

"Hàng này tao bao, Yinyang xịn nha, mỗi thằng chỉ được 1 viên thoi, riêng Jenny cưng thì bao nhiêu cũng được ha ha ha..."

Nữ hoàng hất bàn tay của Minh Dương trên vai mình ra, đẩy cái chai cho người kế bên

"Xéo mày! Đây không chơi thuốc lắc!"

"Ha hả? Jenny cưng sợ rồi sao?"

"Làm đéo gì phải sợ? Tao không thèm loại hạ đẳng này, cầm lên được mà bỏ xuống không được, chỉ có lũ ngu mới để thuốc khống chế!"

Minh Dương vỗ tay tán thưởng

"Hay, hay! Cưng không chơi, chẳng lẽ thằng bồ cưng cũng không thử?"

Hắn nhìn qua Kinh Quốc đang im lặng uống rượu. Nói thật thì Minh Dương có ghen tị một chút. Jenny là đứa con gái đẹp, ít ra là đẹp nhất ở đây, tự dưng lại rơi vào tay Quốc lai lịch bất minh này. Gã Quốc có gì hay đâu, chỉ có mỗi cái mặt đẹp, nhìn thế nào cũng có vẻ thư sinh yếu ớt, không manly như hắn.

Quốc thấy cả bàn đều nhìn mình thì bỏ ly rượu xuống. Anh chậm rãi đưa tay về phía cái lọ nhưng bị Jenny đánh bạt ra

"Cưng ơi, đừng nghe mấy cha nội này xúi bậy. Chị đây nói không cho, đứa nào dám ép?"

Thế rồi cả đám bò lăn ra cười

"Ha ha, Nữ hoàng bảo vệ người nhà ghê quá!"

Tối muộn, Kinh Quốc lái xe đưa cả hai về Quận 7. Gío đêm lành lạnh, Jenny ôm lấy anh, áp má lên vai anh mơ màng muốn ngủ.

"Tại sao cô không nghe theo tụi nó?"

Jenny mở một mắt cười khẩy

"Tại sao phải nghe? Tôi thấy hư hỏng như vậy là đủ rồi, trên tivi không phải nói cai nghiện khổ như tra tấn hay sao? Tôi sợ nhất là đau!"

Quốc ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:

"Hư hỏng cũng có đủ với không đủ sao?"

"Có chứ, kiểu như tôi là đủ. Này, anh tin không, tôi cái gì cũng chơi qua, chỉ có Heroin và tình dục là chưa. Mà về sau cũng sẽ không!"

"Hả? Ý cô là cô còn trinh?"

"Chứ sao, tôi nói xạo với tụi nó là năm lớp 7 đã phá thân rồi, để khỏi bị chê cười. Thật ra tôi thấy đã nhiều, tận mắt và cận cảnh đều có nhưng không dám làm. Sợ bị AIDS, chết ai mà không sợ chứ. Anh nói tôi nhát gan, tôi cũng không phủ nhận!"

Kinh Quốc híp mắt trong gió đêm, cảm thấy bàn tay mềm mại của con gái đang ôm chặt eo mình. Anh đã gặp qua đủ loại người, gái bán thân, gái giang hồ, gái đàn chị, gái giàu mà hỏng,... loại nào cũng biết nhưng kiểu như Hoàng Kim Thùy Mị thì mới thấy. Ngẫm nghĩ một lát, anh nói nhỏ

-Thật ra... cô không cần phải hủy hoại mình. Giữ được hôm nay lỡ ngày mai sa chân thì sao? Nhà cô có tiền, sao không lo học hành, sống cho đàng hoàng?"

Jenny cười ha hả, úp mặt lên tấm lưng Kinh Quốc

"Anh thành Đảng viên từ bao giờ vậy? Còn dạy đời người ta, tôi muốn hỏng ai cản nào? Ba tôi nhiều tiền quá, không phá bớt để mấy con điếm của ổng xài uổng phí!"

"Ông Giám đốc rất giàu à?"

"Giàu cỡ nào thì không biết nhưng hễ xin tiền là có..."

"Ổng làm cán bộ nhà nước mà sao nhiều tiền vậy?"

Jenny trề môi, ngáp một cái rồi điềm tĩnh nói

"Làm quan mới dễ giàu, tiền ở đâu ra tôi không biết nhưng tôi biết mỗi tháng thư ký của ổng đều đem sổ tới nhà báo cáo. Thu chi ghi hết trong đó, chị ta giữ sổ kĩ lắm, trong nhà cũng có một cuốn giống vậy, ổng lúc nào cũng bỏ trong ngăn khóa!"

Kinh Quốc im lặng lái xe, Jenny ngủ gà ngủ gật trên vai anh. Sài Gòn là chốn thiên đường nhưng cũng là địa ngục, có biết bao thanh niên như Thùy Mị từng bước đi vào thế giới tăm tối. Quốc nghĩ cô ấy sẽ không hư hỏng nếu sinh ra trong gia đình đàng hoàng. Không giữ được bản thân là cô có lỗi nhưng sống trong mái nhà có cha mẹ như vậy, Thùy Mị tìm niềm vui trong sa đọa cũng thật đáng thương.

Đêm Sài Gòn với ánh đèn phồn hoa, gió lay mái tóc dài của cô gái phía sau, mơn mởn đùa nghịch trên vai anh. Tự nhiên Quốc muốn chạy chậm một tí, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng ngần không rõ là vì thoa phấn hay bản chất như vậy. Mắt cô khép hờ, đôi hàng mi cong.

↑↑ Lượt xem: 176
1 3 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
Old school Swatch Watches