Nhưng tao hi vọng không phải hát. Tao hát... không được hay như mày. Nếu mày không muốn bị hàng xóm nguyền rủa và... ném đá vào nhà thì tốt hơn hết là hãy trở lại là chính mình đi con hâm kia. Tao chờ mày đấy. Fighting!"
Những dòng chữ trước mắt Quỳnh nhòe đi. Nước mắt rơi ướt cả bức thư đang đọc. Nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nó cảm ơn trời vì đang ban tặng cho nó một thằng bạn trên cả tuyệt vời, giúp nó lấy lại cân bằng và mang đến niềm vui cho nó. Thằng bạn dốt Văn từ hồi cấp một nhưng đã viết một bức thư khiến nó bật khóc. Bởi lá thư đó được viết bằng cả tấm lòng, được viết bằng chính trái tim. Mỉm cười và lau vội giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi, nó vội rút điện thoại nhắn tin cho Minh.
"Tao OK rùi. Khiếp, mày viết gì mà mùi mẫn thế? Tao đọc xong mà không nhịn nổi cười thế này, chết làm sao được nữa. Mà chiều nhớ tới chở tao đi ăn chè bưởi đấy nhé. Tao chờ".
Ngửa mặt lên bầu trời trong xanh, hít một hơi căng đầy lồng ngực, Quỳnh hét to: " Minh ngốc ơi, tao không chết nữa đâu".
***
Con bạn không thể ngờ được thằng bạn thân của mình lại viết thư hay đến thế, nhưng lại càng không thể ngờ được rằng thằng bạn đang đứng nép bên cánh cổng xanh nhà nó, theo dõi nó kể từ lúc nó bắt đầu mở thư.
Quỳnh ơi! Mày không thể giấu tao chuyện gì đâu. Mày cười cũng được, khóc cũng chẳng sao. Miễn là mày luôn ở bên tao. Với tao, thế là quá đủ!
À, phải. Kể cả lúc này, nếu tao phải làm cái điều như tao viết trong thư, đứng đây và nghêu ngao hát, tao cũng sẽ không ngần ngại. Vì tao yêu mày, con bạn ngốc nghếch của tao ạ. Và dĩ nhiên, mày cũng thế, phải không ?
Đừng rời xa tao nhé, làm ơn!
.