Giống như nàng hoang dã tóc xoăn cao ngạo ngày nào, trải qua vùi dập của cuộc đời đã mềm mỏng đi đôi chút, mong manh thêm đôi chút, cúi xuống thấp hơn một chút.
Anh hít sâu vào lồng ngực một hơi để lấy dũng khí, và gật đầu với nàng. Thế là mỗi ngày, anh lại đi làm sớm để hẹn hò với nàng ở góc phố... Môi chạm vào môi, bình yên vì vị ngọt dịu, lưỡi tan đi trong cái ngọt hòa quỵên. Cùng ngắm hạt mưa lấp lánh rơi qua lớp kính trong suốt của buổi sáng mùa đông.Và thấy nàng rất hợp với anh của ngày hôm nay. Nhất là khi nàng có chiếc ống hút thật dài, để anh không phải cựa quậy bờ môi".
Ánh mắt hắn chuyển sang mầu nhạt, ngọn lửa đã bớt rực cháy, nhưng lại trong vắt như giếng sâu. Cái giếng huyền bí chứa đầy ngọc trai mà những kẻ tham lam sắp nhã nhào vào trong. Và tôi là một trong những kẻ đó. Bàn tay hắn đã đặt lên tay tôi từ lúc nào, êm đềm như những phím đàn gẩy gót nốt tơ.
"Em là trà sữa đá, dịu ngọt và rất tình. Để cho anh thấy đời rất khác, tình cũng rất khác".
Một con ruồi từ cửa sổ lao vèo vào cốc trà sữa, hắn nhẹ nhàng khều nó ra ngoài bằng cái ống hút rồi thản nhiên chạm môi rít từng giọt ngon lành. Hắn vẫn thế, ánh mắt vẫn thế, rực cháy, dịu dàng và đầy cám dỗ.
Hắn dắt tay tôi vào rạp. Hai chiếc ghế ngăn cách nhau bằng một miếng gỗ nhỏ, hắn lật lên trên để cho giữa tôi và hắn không còn khoảng cách.
Bộ phim hành động về một nữ sát thủ giết người không ghê tay, nhưng hàng đêm nàng vẫn lẻn vào nhà của người tình và sống với những đam mê rất đàn bà và biến mất vào sáng hôm sau.
Hắn nắm lấy bàn tay tôi, mê mê từng ngón. Trên màn ảnh chiếu đoạn phim nữ sát thủ chủ động hôn người tình, bao giờ cũng thế, nàng luôn là kẻ dẫn dắt. Hắn nắm bàn tay kia của tôi, tay trong tay, ấm áp đến chảy mồ hôi. Cô nàng sát thủ đã cởi chiếc áo dẫm mồ hôi của người tình, hơi thở gấp gáp trên những chiếc loa treo đâu đó trong những góc phòng chiếu. Hắn quàng tay qua người tôi xiết lại, môi ấm áp, dịu ngọt.
Màn hình tắt ngấm trong một điệu nhạc rất tình đậm chất Latin. Hắn thầm thì: "Không xem nữa, mình đi thôi". Hắn kéo tôi đứng dậy, lục đục qua những hàng ghế với những cái chân đang đan vào nhau trong cái khoảng không gian lờ mờ tối và đầy nghi hoặc ấy. Cuối cùng tôi cũng cùng hắn thoát được ra ngoài, ánh sáng chói lòa đập tan cái cảm giác say say điên cuồng mới bắt đầu nhen lên trong phòng chiếu. Hắn sững lại trước luồng sáng ấy rồi hùng hục kéo tôi đi thật nhanh. Loáng thoáng qua những tấm biển nhà nghỉ mầu vàng quạch.
Hắn đóng cửa phòng, ánh mắt ngấu nghiến như con sói đói khát sắp xử lý miếng mồi. Mọi thứ bung ra và người hắn nóng rực. Tôi khẽ rùng mình khi những đầu ngón tay chạm vào da thịt hắn. Hắn, một kẻ cô đơn từ khi ký vào đơn ly dị, lang thang với những người tình cuồng nhiệt như ly Đen đá, ngả nghiêng với những cô nàng đài các như Capuchino, êm đềm bên người tình dịu mát và hóm hỉnh như cà phê Nâu, lãng mạn cùng người tình mong manh như ly Trà sữa.
Hắn lang thang tìm những cảm giác tình và rất tình nhưng chẳng thể nào thoát khỏi những cô đơn. Vì tâm hồn hắn không có nơi nào bình yên để trở về.
Tôi, một người đàn bà chưa chồng chi li với đời, toan tính với tình bởi những ám ảnh quá khứ. Ở đâu đó trong ngóc ngách của cuộc đời đã va vào hắn như đám mây lướt qua mặt trời vào một ngày nắng nóng. Muốn lao vào thứ ánh sáng diệu kỳ và hấp dẫn ấy, nhưng lại sợ hãi nó làm mình bốc cháy, đau đớn.
Tôi cố vùng vẫy khỏi hắn, những ngón tay chơi vơi, ánh mắt tuyệt vọng. Hắn dừng lại, hụt hẫng: "Anh xin lỗi". "Em xin lỗi, chúng ta có thể..". "Đừng nói nữa". Hắn mặc lại quần áo, bước ra khỏi căn phòng.
***
Một chiều mùa đông, tôi nhâm nhi ly đen đá, lạnh buốt đến tận tim bên khung cửa sổ của tòa nhà cao tầng. Tôi nghiện đen đá từ khi hắn bỏ đi một cách cố chấp. Tôi cần phải trải qua vị đắng để cảm nhận vị ngọt đến từng chút một. Hoặc là chỉ có làm thế tôi mới bớt nhớ hắn hơn.
Phía bên kia, có người gọi nâu đá, trái tim tôi dội lên một cảm giác khó tả. Tôi quay lại, hắn ở đó, ánh mắt dịu dàng bình yên. Tôi khẽ lờ đi, gửi hắn một tin nhắn: "Sao không yêu một cô nàng đen đá, cuồng nhiệt như mới bắt đầu". Hắn trả lời: "Cà phê đen hay Cà phê sữa đều là Cà phê. Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu. Anh đối với em, lúc nào cũng cuồng nhiệt như mới bắt đầu".
Hắn đi lại, vẫy tay bảo cô phục vụ chuyển ly cà phê sang bên này. "Nếu ngày ấy anh và em.. chắc giờ tình chỉ còn là tình cũ".
Hắn không nói gì, đổ thêm đường vào ly cà phê đá của tôi. "Thêm chút đường cà phê không ngọt, thêm chút tình em cũng chẳng thuộc về anh. Vậy thử thêm nhiều và thêm nữa, liệu em còn đắng mãi nữa không ?".
Cà phê đen anh đã bỏ nhiều đường để thành cà phê ngọt, tôi nhâm nhi từng ngụm mà không phải nhăn mặt cong môi. Có vài tia nắng đã chui qua vòm lá để nỗ lực rọi thứ ánh sáng diệu kỳ vào bên trong cửa sổ, nơi có hai kẻ đang nhâm nhi vị ngọt của cà phê bằng ... những đôi môi.
Phạm Bảo Thoa
truyện học trò (104)
sau một tình yêu (104)
chuyện về bố (23).