Teya Salat
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Chúng mình có duyên

14-06-2016
A
A
A
A



Sớm mai thức dậy, ánh bình minh vẫn rạng ngời như thế, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, nhưng Phong và Vân phải học cách đi tiếp con đường của mình mà không có người kia bên cạnh. Có thể sau này một trong hai người sẽ chủ động nói ra, nhưng phải mất bao lâu cho đến cái sau này ấy ? Liệu cảm tình giữa họ có chịu đựng được sự tàn phá khốc liệt của thời gian ?

***

Vân trở về nhà với tâm trạng buồn bã làm bố mẹ cô tưởng con gái không làm được bài. Cô trở lên phòng, đóng kín cửa, lục tìm một cuốn truyện tranh Phong lén bỏ vào cặp cô nhiều năm trước, lặng lẽ ngồi đọc, nước mắt trào ra trong vô thức. Bìa truyện ghi rõ: Phong Vân - Tập 1.

Vân giở trang thứ nhất, cô nhớ lần đầu tiên gặp Phong. Đôi mắt hắn cứ dính chặt vào cô, cảm giác không thoải mái chút nào. Hắn có vẻ gì đó rất ngông cuồng, nhiều lúc chẳng chịu chú tâm, trong giờ học thường xuyên lén lôi truyện ra đọc. Hắn khác xa mẫu người cô mơ ước.

Trang tiếp theo, dạo này cô rất hay gặp Phong trên đường đi học. Cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng tất cả chỉ là tình cờ thôi. Hắn luyên thuyên đủ thứ chuyện, nhiều lúc trọc cho cô cười. Cô thấy hắn cũng không tệ.

Trang tiếp theo, hôm ấy trời lạnh, cô rét run nhưng nhất quyết không mặc áo Phong đưa. Thế là hắn chạy đi mượn áo cho cô, nhưng cuối cùng cô vẫn bị lừa mặc áo của hắn. Cô bắt đầu nghĩ: "Mình và hắn cũng có duyên đấy chứ !".

Trang tiếp theo, cô phát hoảng khi thấy cổng trường đã đóng, đứng bên ngoài khóc nức nở. Phong leo tường vào trước, không biết nói gì mà thuyết phục được bác bảo vệ mở cổng cho cô vào. Thực ra hắn cũng chu đáo lắm !

Trang tiếp, Phong gọi điện cho cô, kêu trời kêu đất vì gia đình ép hắn theo nghiệp kinh doanh. Cô khuyên hắn thử một lần xem sao, không ngờ hắn nghe thật. Con người này thì ra cũng biết lắng nghe lời cô nói !

Trang tiếp, hôm đó cô làm đổ trà sữa lên người Phong, vậy mà hắn không giận, lại còn từ tốn giải thích cho cô hiểu. Cô khoác tay hắn, cảm giác thật ấm áp.

Một trang nữa, Phong tự dưng mua kem cho cô, hắn nói sẽ thi vào Thương Mại. Hắn hỏi cô thi trường gì, nghe câu trả lời của cô xong hắn có vẻ buồn, ừ một cái rồi bỏ đi luôn. Hắn không hề biết, cô cũng buồn.

Thêm một trang nữa, cô giận Phong. Nếu hôm ấy hắn chịu ở lại, kiên nhẫn hơn một chút, chịu nghe cô nói hết, mọi chuyện đã khác. Cô thích vẽ nhưng ước mơ từ nhỏ của cô là trở thành một doanh nhân thành đạt. Cô đã quyết định nộp đơn dự tuyển hai trường.

Trang cuối cùng, kỳ thi tốt nghiệp kết thúc rồi, mai không còn gặp nhau nữa, vậy mà hắn không thèm ngỏ lời với cô. Có phải là cô tự đa tình ? Thôi bỏ đi, cảm tình đâu thể miễn cưỡng, cô thầm nghĩ.

Vân đặt cuốn truyện xuống giường, máy điện thoại báo có tin nhắn mới, là tin nhắn từ Phong. Cô mở ra xem, không tin vào mắt mình:

"Mình...thích cậu !".

Cô gạt nước mắt, mỉm cười ôm chiếc điện thoại vào lòng, sau đó nhắn lại: "Nếu chúng ta gặp lại nhau một lần nữa, nghĩa là mình đồng ý, nhưng cậu không được chủ động đến tìm mình.".

Tâm trạng Phong như rơi vào mê cung khi nhận được tin nhắn phản hồi. Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ý cô. Cô muốn hắn...đợi.

Đợi thì đợi, Phong hạ quyết tâm. Dù sao hắn cũng chẳng có gì dư thừa cả, ngoại trừ thời gian và tình cảm dành cho cô.

***

Thu sang khiến tiết trời dịu lại, Hà Nội cũng trầm mặc và bình yên hơn. Hương sấu thoang thoảng trên đường Phan Đình Phùng trả lại cho Phong ý niệm về thời gian. Hắn nhận ra mình đã đợi Vân suốt một tháng, chỉ một tháng thôi nhưng sao hắn thấy dài đằng đẵng tựa hàng thế kỷ ?

Phong đón nhận tin đỗ đại học với tâm trạng bình thản. Hắn gọi ngay cho Vân, cô không bắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời lại, tra điểm trên mạng mới biết cô đỗ trường Mỹ Thuật. Hắn nghĩ duyên phận giữa hắn và cô thế là hết rồi.

Mùa thu năm ấy, hắn muốn đọc lại bộ truyện Phong Vân một lần nữa, nhưng lục tung cả căn phòng cũng không tìm thấy tập một. Tâm trí hắn mơ hồ trở lại nhiều năm trước: Có một chàng trai lén mở cặp một cô gái, bỏ vào đó một cuốn truyện. Không biết cô ấy đã đọc chưa ?

Không có khởi đầu thì nói gì đến kết thúc, bộ truyện này không thể đọc tiếp nữa rồi. Mắt hắn cay cay. Tập truyện còn thiếu ấy như một mảnh vỡ rơi ra từ trái tim Phong, đã mãi mãi lưu lại ở chỗ Vân, không cách nào đòi về được.

Buổi lễ chào đón tân sinh viên trường đại học Thương Mại được tổ chức khá long trọng. Phong chen chúc trong biển người gần mười phút mới tìm được cho mình một chỗ ngồi . Hắn ngán ngẩm ngả người vào lưng ghế, mồ hôi lấm tấm khuôn trán. "Hội trường gì mà bé tý, quạt trần yếu như đuổi ruồi !", Phong lại lẩm bẩm.

Dòng người hối hả lướt qua Phong đi tìm chỗ ngồi, hắn bỗng cúi gằm mặt, cảm xúc trùng xuống. Ba năm trước, Phong dự lễ khai giảng đầu tiên với tư cách là một học sinh cấp ba, vậy mà chớp mắt một cái hắn đã trở thành tân sinh viên rồi. Hồi ấy tuy có phải đứng lâu một chút, vỗ tay nhiều một chút nhưng so với hiện tại vẫn thoải mái hơn nhiều. Phong không muốn lớn thêm nữa. Hắn cảm thấy con người càng lớn lên, mọi thứ càng phức tạp. Nếu được chọn lựa, Phong sẽ chọn mãi mãi là một học sinh cấp ba, mãi được sống những ngày vô ưu vô lo...bên cạnh cô ấy.

Phong nhớ Vân, nhớ đến phát điên, nhưng có lẽ đối với cô hắn chỉ là một cơn gió thoảng qua, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Giờ này chắc cô đang ngồi trong lớp học mới, hào hứng làm quen những người bạn mới, rồi lại hăng say với bài vở như ngày nào, chẳng còn thời gian nhớ tới hắn đâu.

Buổi lễ diễn ra nhạt nhẽo và khuôn mẫu. Mở đầu là màn văn nghệ chào mừng, sau đó một thầy cô nào đó lên đọc một cái gì đó kiểu như thế này: "Kính thưa các thầy cô giáo và toàn thể các em, lời đầu tiên cho phép tôi chúc mừng hơn hai nghìn tân cử nhân đang ngồi ở đây...".

Phong lấy hai tay bịt tay, mặt mếu máo: "Em xin thầy, nhanh cho em còn về !". Hắn cảm thấy có ai đang cười mình, nhưng nhìn bốn phía chỉ thấy mọi người đang chăm chú nhìn lên sân khấu.

"Sau đây tôi xin mời em Minh Vân, thủ khoa khối ngành quản trị kinh doanh thay mặt các bạn tân cử nhân lên phát biểu cảm tưởng.".

"Lại cái quái gì nữa thế...?". Phong bặm môi, sau đó bỗng ngây người ra như vừa ngộ được điều gì. Minh Vân ư ? Có phải là...?

Phong đứng dậy, hơi thở gấp gáp, mắt dõi theo cô gái đang từ từ bước lên sân khấu. Đúng là Vân rồi. Hắn sao có thể quên được khuôn mặt thanh tú diễm lệ ấy, nụ cười cô vẫn rạng ngời như ngày nào. Ký ức dội vào trái tim Phong. So với ba năm trước, mái tóc cô dài hơn, đôi môi cũng không còn bướng bỉnh, ở cô toát lên một vẻ thanh nhã hiếm thấy. Hắn đã ở bên cô quá lâu, quá tự nhiên để nhận ra sự thay đổi ấy: Cô đã trưởng thành rồi, tình cảm hắn dành cho cô cũng không còn là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ nữa. Hắn yêu cô !

Vân nghiêng đầu nhìn Phong, hắn vẫn trơ ra như tượng. Đây không phải một giấc mơ chứ ? Mà là mơ thì đã sao, hắn sẵn lòng đắm chìm trong giấc mơ ấy. Khoan đã, khoa quản trị kinh doanh ư, cùng khoa với hắn. Có khi nào cùng lớp luôn không ? Hắn mừng đến phát điên.

Lần đầu tiên trong đời Phong kiên trì nghe hết một bài phát biểu, cả hổi trường vỗ tay nhiệt liệt, buổi lễ chào mừng tân sinh viên cuối cùng cũng kết thúc. Từng người, từng người rời đi, chỉ còn Phong và Vân lưu lại. Họ, bốn mắt giao nhau, linh hồn hắn như đi lạc, còn thân xác đứng bất động một chỗ.

Vân tiến lại gần, kiễng chân ghé sát mặt Phong: "Sao, mới một tháng không gặp đã quên mình rồi sao ?".

"Thế này, thế này...là thế nào ?". Phong ấp úng. Hắn thậm chí không dám thở mạnh.

"Trả cậu này !". Vân đặt lên tay Phong tập truyện số một. Số phận cuốn truyện ấy cũng kì lạ, mất ba năm mới trở về tay chủ.

"Mai mang cho mình mượn tập hai nhé !". Vân ghé sát tai Phong thì thầm. Hai người thấy mặt mình nóng bừng.

"Mình muốn biết tại sao ?". Phong nhìn thẳng vào mắt Vân.

"Tại sao cái gì ?".

"Tại sao cậu lại đến đây ? Tại sao chúng mình lại gặp nhau ?".

Cô đan tay mình vào bàn tay Phong, siết chặt: "Vì chúng mình có duyên !".

Raxu

 



tình yêu chân thành (202)
tình yêu học trò (48).

↑↑ Lượt xem: 229
<< 1 2 3
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617