2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Cà phê sữa

14-06-2016
A
A
A
A

Rõ ràng hôm đó vẫn thật vô vị. Điều khiến Dương ấm ức hơn cả là Đức nói không nhớ số điện thoại nhà nó, trong khi nó nhắm mắt vẫn viết được dãy 11 số di động của cậu. Đức bị mất điện thoại trên xe. Lâu nay cậu dùng số mới. Cậu vốn không có thói quen nhớ một số điện thoại của ai khác, ngay cả của mẹ cũng lưu phím gọi nhanh. Lúc đó Dương đã rít lên:

- Vậy lúc gặp chuyện mà trong tay cậu không có di động thật không nghĩ cậu sẽ sống chết như nào

- Tớ nhớ số 113 mà!

Dương "..." cậu ta cứ thế gọi cho cảnhsát?!

Thật dở khóc dở cười, nó không biết cậu còn có điểm ngốc nghếch lười biếng như vậy. Chỉ vì không nhớ số điện thoại nhà nó, cậu đã vô tư quên nó luôn? Nghĩ sâu một chút lại thấy cậu xem nhẹ mối quan hệ này thì phải...

Chính là thế, là tự nó xem nặng, vì nó không đơn giản đối cậu chỉ là bạn...

Nhưng không phải vậy, vốn dĩ Đức biết sẽ sớm gặp lại Dương. Cậu tin vào sự hiểu biết của mình về Dương, hơn hết là tin vào niềm đam mê toán học của hai đứa...

Ngày Đức tiễn Dương ở trạm dừng xe bus, cả hai đều thoải mái vui cười. Cả cậu và nó sẽ sớm trở lại thời gian trước kia, cùng học dưới một mái trường, và rất có thể cùng lớp nữa.

- Cầm lấy

Đức đưa nó vỉ kẹo gum dặn dò:

- Nhai cái này đỡ say xe.

Nó cười hì nhét vào túi xách, bóc hai viên, sau đó chép miệng:

- Nhớ điện cho tớ thường xuyên đó.

- A?! Cái đó... số nhà cậu ý, hì

Dương đen mặt. Thật muốn đánh cậu ta một trận. Nó không thèm so đo, đọc số cho Đức lưu cũng vừa lúc xe tới, bước nhanh lên xe rồi vẫy tay tạm biệt.

Khoảnh khắc nhìn Đức mỉm cười đáp lại nó, xe chuyển bánh xa dần khiến tim nó có cảm giác hơi hụt hẫng...



***

Một tháng sau...

Dương đang chuẩn bị đồ để xuống thành phố. Nó sẽ bắt đầu ba năm học đầu tiên xa nhà. Ngày kia sẽ nhận lớp và tham gia đăng ký học hè. Nó và Đức cùng vào lớp toán một.

Chuông điện thoại reo, nó nhìn dãy số hiện trên màn hình, mỉm cười rồi nhấc máy:

- Ừ?!

- Sáng mai đi một mình hả?

- Sao, bắt xe xuống nhà bác thôi mà. Lần trước tớ cũng về một mình đấy thôi. Khi nào tới tớ sẽ gọi cậu ra đón.

- Ừ...

- ...Tiếp đi, gọi tớ để hỏi cái này hả? Dương có cảm giác lạ, cậu lại sao nữa...

- Cậu... hay gọi cho tớ lắm hả? Ý tớ là trước kia ấy...

Dương chột dạ. Hỏi gì vậy, cậu ta mới đi xem bói về sao?

- Hic, nói gì vậy, gọi bao giờ, xì. Mà tớ gọi hay không cậu sao biết mà bày đặt, tự nhiên hỏi lung tung...

Đức hỏi vì có lý do. Thật ra sau khi mất máy, cậu đã làm lại sim. Nhưng thấy không cần thiết nên không dùng. Hôm trước ngày thi cậu mới lắp vào để lấy mã xác nhận tài khoản trên một diễn đàn bỏ kích hoạt đã lâu. Lúc đó máy cậu đã đổ chuông, chỉ một hồi. Cậu nhìn dãy số lạ, cảm giác hơi quen nhưng không nhớ của ai và vì không chắc chắn nên cậu chỉ tiện tay lưu vào máy. Cho đến khi Dương đọc cậu nghe số điện thoại nhà mình, cậu thật sự bất ngờ. Có gì đó nhen nhóm trong lòng...

Theo lý mà nói, cũng gần 5 tháng cậu rời đi, Dương gọi một hai lần có thể hiểu, gọi nhiều như vậy không có kết nối thì quá rõ cậu không dùng số này nữa. Nhưng cho tới hôm thi, Dương vẫn gọi cho cậu. Rõ ràng có gì đó. Cậu không chắc. Cảm giác như với Dương, cậu đặc biệt hơn những người bạn khác...hay Dương cũng... giống cậu...

Cậu suy nghĩ nhiều, rất muốn hỏi nhưng mỗi lần nói chuyện với Dương lại không thể mở lời. Đấu tranh nội tâm, cậu quyết định nói rõ lòng mình. Dù hiện Dương không thích cậu, nhưng nếu cậu ngỏ ý thì có thể sẽ khác...

- Dương này, có điều này tớ muốn nói...

- Ừ?!

- Thật ra từ lâu tớ đã không còn xem cậu là bạn...

Dương nghẹn ứ. Cậu ta nói gì, lâu nay cậu ta đúng là đang diễn kịch, giờ cảm thấy chán nên muốn hạ màn?

Cậu sẽ phủi sạch quan hệ với nó thật sao, nó bỗng thấy trống ngực nện liên hồi...

- Tớ... thích cậu, trước kia thích và bây giờ vẫn thích...

Đức can đảm thổ lộ, nín thở lắng nghe phản ứng của đầu dây bên kia.

Cảm giác như có gì vừa vỡ vụn, đầu óc Dương ong ong. Nó không phải nghe nhầm chứ... nó thật muốn hỏi lại cho rõ...

Cậu ấy nói thích nó

Cậu ấy thích nó

Thật là cậu thích nó???

Bên kia Đức thấy áp lực. Hắng giọng tính cúp máy, cậu nghĩ có lẽ Dương quá bất ngờ và cần thời gian suy nghĩ. Nhưng Dương đã kịp phản ứng:

- Cậu nói... thích tớ sao?

Đức có chút không tự nhiên:

- ...Ừ...

- Từ bao giờ thế?

Nó đang rất hưng phấn, rất hạnh phúc vì điều tuyệt vời này. Cố ý thăm dò cậu:

- Vậy... cà phê sữa, cái đó, cậu nói hôm chia tay là có ý này nữa sao...

Đức cảm thấy may mắn vì không đối diện Dương lúc này. Mặt cậu đang chuyển hồng khá sinh động...

Bên kia bỗng truyền đến tràng cười "kinh dị" khiến lòng cậu chùng xuống. Có phải Dương đang cười cậu, Dương sẽ không cần suy nghĩ mà từ chối luôn?

- Này, cậu còn nợ tớ, nhớ chứ?

Đức hơi kinh ngạc:

- Ừ, vẫn nhớ...

- Giờ tớ nghĩ ra mình cần gì rồi...

Nó cười thật tươi. Dù Đức không thấy nhưng vẫn thể cảm nhận qua lời nói của Dương. Cậu đang hồi hộp.

- Sau này cậu phải thường xuyên đèo tớ đi cà phê sữa, ít nhất hai lần một tuần. A, không được, mỗi ngày một lần, đồ handmade nếu ngon cũng duyệt.

- Ái, sao nhiều vậy, chỉ mỗi cốc sữa 5k thôi mà

- Gì, còn thắc mắc, cậu chưa nghe "lãi mẹ đẻ lãi con" sao, xì

Đức tỏ vẻ đau khổ, nhưng thật ra trong lòng vui sướng không hết. Nói vậy là Dương không cự tuyệt cậu, cũngcó thể hiểu là Dương đã ngầm đồng ý. Cậu vui vẻ:

- Tốt thôi, không vấn đề, tay nghề tớ cũng khá được, hehe

Dương cười xùy:

- Ok, quyết định vậy nha, hihi... tớ cúp máy đây

- Ừ, ngủ ngon...

- A, cái này quên chưa nói...

Đức tính dập máy thì giọng Dương ngậm cười với theo:

- Thật ra tớ cũng thích cậu, trước kia đã thích và bây giờ vẫn thích. Ngủ ngon!

Sau đó là âm thanh đứt quãng. Dương đã gác máy.

Đêm đó có một người không ngủ được và một người ngủ rất ngon...

Một người đắm chìm trong hạnh phúc và một người bất ngờ vì hạnh phúc...

Chợt thấy tình cảm giữa nó và cậu cũng giống một ly cà phê sữa. Có đắng và ngọt, đơn giản, ngây thơ mà cuốn hút. Cà phê sữa dễ thưởng thức, uống một lần như đã quen, sau đó dần cảm nhận, mới hay mình nghiện hương vị này từ lúc nào. Cũng giống như tình yêu, có những khoảnh khắc vô tình xuất hiện, tự nhiên khiến người ta khó dứt bỏ. Vốn dĩ ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn, nên "cậu bé" Cupid tuy mù lòa nhưng vẫn có một đôi cánh. Nó không chắc mối quan hệ này sẽ đi tới đâu, nhưng nó tin và hy vọng, bởi tình yêu luôn bắt đầu bằng nụ cười...

Trăng vạch kẽ lá qua ô cửa kính tròn, in bóng màu ngà, tạo nên một tách cà phê sữa di động trên tường. Dương nhìn theo ôm gối cười khúc khích, với nó, ngày mai sẽ là một ngày đặc biệt hạnh phúc...





tình yêu học trò (48).

↑↑ Lượt xem: 338
<< 1 2 3 4
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
The Soda Pop