Old school Swatch Watches
2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Bước qua quá khứ

13-06-2016
A
A
A
A

Tôi thật sự chẳng biết làm gì để vơi đi những cắn rứt ngoài việc trừng phạt bản thân.

***

Khép nép sau lưng bố, tôi to mắt ngước nhìn vẻ khang trang của ngôi trường danh giá bậc nhất ở tỉnh. Lần theo sự chỉ dẫn của bảo vệ, hai bố con đến nơi hẹn, là một căn phòng nằm ở tầng năm của dãy vừa mới xây. Đứng trước phòng, bố gõ cửa, nhưng chẳng nghe bất cứ hồi âm nào. Tiếp tục, bố gọi to hơn thì từ bên trong một học sinh nam bước ra, lễ phép chào:

- Chào bác ạ!

- Uh. Chào con. Thầy của con không có ở đây sao?

- Dạ thầy con đã đi xuống phòng giáo viên rồi ạ. Thầy có bảo nếu bác đến thì phiền bác đến đấy để trò chuyện.

- Uh. Cám ơn con. Mà con có phải là Tuấn không?

- Dạ đúng rồi ạ.

- Thầy có kể về con cho bác nghe.

Bố đưa mắt sang nhìn tôi rồi nói tiếp:

- À, tí nữa bác quên quên. Đây là An, con của bác cũng là đại diện học sinh trường X trong kỳ thi Học sinh giỏi Quốc gia môn Lịch Sử sắp tới.

Hắn mỉm cười đưa tay ra chào:

- Chào bạn, mình là Tuấn, học sinh lớp 12 chuyên Sử của trường.

Đảo mắt nhìn hắn, cảm giác chẳng mấy thiện cảm với con người này, mà đúng hơn là với tất cả những học sinh thành phố - những con người trong suy nghĩ của tôi, hoặc là ăn chơi quậy phá, hoặc là tự phụ, xem thường người khác. Tôi cười gượng, rồi ngắn ngọn nói: "Chào".



- Vậy hai con ở đây nói chuyện làm quen đi. Bác xuống phòng Giáo viên bàn bạc một số việc.

- Dạ. Bác cứ yên tâm. - Hắn nhanh miệng đáp.

Khi bước vào phòng, tôi choáng ngộp với những tủ sách Lịch sử được trang bị. Có khoảng đến hàng trăm cuốn sách trước mặt, tôi như lạc vào chốn tiên cảnh của riêng mình. Cầm lên một cuốn ưng ý, tôi chăm chú đọc từng chữ một.

- Thầy bảo chúng ta ở đây làm quen chứ không phải đọc sách. - Tiếng hắn vọng lại.

Tôi có một thói quen rất xấu là mỗi khi đang say sưa làm việc gì đó nếu bị ai đó quấy rầy, tôi sẽ rất dễ nổi cáu. Và hắn cũng không là ngoại lệ. Tôi im lặng trong chốc lát như để cố lấy lại một chút bình tĩnh trước khi đáp trả hắn lịch sự nhất có thể.

- Chẳng phải đã chào khi gặp mặt rồi còn gì? - Tôi nhăn nhó.

- Chỉ đơn giản như thế thôi sao?

- Uh.

- Hay An không thích nói chuyện với tôi?

- Cứ cho là như vậy.

Hắn im lặng và tôi cứ tiếp tục đặt tâm trí mình vào các câu chuyện lịch sử. Thay vì những lời nói sáo rỗng với một kẻ sẽ cạnh tranh với mình trong kỳ thi sắp tới, tôi tranh thủ góp nhặt một ít kiến thức chắc chắn sẽ hữu dụng hơn.

....

Tôi là Nguyễn Hoàng An. Thật sự, tôi chẳng thích cái tên này vì nghe rất giống con trai. Tôi sống khép kín nên hầu như không có bạn thân. Vẻ ngoài lạnh lùng và thơ ơ dường như là bức tường ngăn cách tôi với mọi người xung quanh. Nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm đến việc đó, điều mà tôi ưu tiên hàng đầu là tập trung học tập. Với những nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi (cùng với hắn) đã đạt điểm cao nhất trong kỳ thi học sinh giỏi môn Lịch Sử của tỉnh và được chọn làm đại diện ở vòng thi toàn quốc.

.......

- Chúng ta cùng chuyển sang ôn tập các sự kiện ở thời đại Lý - Trần. thầy có một câu hỏi rất hay cho hai em : " Em có đồng tình với những việc làm của Thái sư Trần Thủ Độ? ".

- Thưa thầy, có ạ. Em rất ngưỡng mộ nhân vật này. - Hắn dõng dạc trả lời.

- Em thì không ạ. - Tôi đáp lời.

- Hai em cần đưa ra lý lẽ để thuyết phục người khác chứ?

- Dạ. Em đồng tình vì đây là một tướng tài. Trong thời kì suy tàn của triều nhà Lý, ông đã rất khôn ngoan trong việc đưa Trần Cảnh kết hôn với Lý Chiêu Hoàng dựng lên một nhà Trần hưng thịnh ạ. - Hắn từ tốn giải thích.

- Em không nghĩ như vậy. Như bạn nói, ông là một tướng tài sao lại không giúp vua điều hành, canh tân đất nước. Đằng này lại dùng mưu kế đưa một Lý Chiêu Hoàng mới năm tuổi lên làm vua, buộc cưới Trần Cảnh và nhường ngôi vị cùng cả triều đại cho chồng.

- Nhưng An ơi, chỉ là một viên tướng thì làm gì có đủ quyền hành trong tay. Và An cũng đã biết, chẳng những có công lập nên nhà Trần, ông còn có công lớn trong chiến thắng Mông - Nguyên lần thứ nhất nữa.

- Ông có thể là một tướng tài nhưng tuyệt nhiên không phải là một người tốt. Việc phế lập Hoàng hậu Lý Chiêu Hoàng và ép Thái Tông lấy chị dâu của mình là quá nhẫn tâm.- Tôi lớn giọng đáp trả.

- Được rồi hai em. - Thầy đưa tay ra như muốn giảng hòa trước khi một cuộc tranh cãi nảy lửa không cần thiết sắp diễn ra. - Những lý lẽ mà hai em đưa ra để bảo vệ cho ý kiến của mình đều thuyết phục. Thật ra về vị thái sư này, cũng có nhiều ý kiến đối lập. Nhưng nếu hai em là một đội và chỉ đưa ra một quan điểm chung, các em đồng tình hay phản đối?

Tôi liếc mắt sang thì nhìn thấy được ánh mắt của hắn cũng đang hướng về mình. Dù có chút bối rối nhưng rất nhanh sau đó tôi vẫn quyết tâm bảo vệ quan điểm của mình.

- Thưa thầy, em sẽ không thay đổi ý kiến. - Tôi khảng khái đáp.

Tôi luôn là như vậy, một đứa luôn tin tưởng và bảo vệ suy nghĩ của riêng mình. Tôi không hiểu, điều đó là bản tính vốn được lập trình sẵn trong người hay do cuộc sống đơn độc nên tôi không có thói quen tiếp nhận ý kiến người khác; nhưng chỉ biết rằng, mỗi khi ai đó bác bỏ quan điểm của mình, tôi cảm thấy như đang bị xúc phạm và bằng tất cả nổ lực, tôi phải bảo vệ quan điểm của riêng mình.

Tôi đưa mắt qua nhìn hắn ngay sau câu trả lời. Trong đầu đã mường tượng ra các hành động cáu giận của hắn, chẳng hạn đập bàn không đồng ý, mắng chửi, thậm chí bỏ đi vì giận,... Nhưng không, hắn khẽ gật đầu và nói : " Em cũng vậy!" ngay khi ánh mắt của thầy chuyển hướng sang.

Tôi như không tin vào những gì mình nghe, mắt trừng trừng nhìn hắn. Rõ ràng là một học trường chuyên lẽ nào mà lại dễ dàng chấp nhận thay đổi ý kiến vì con nhỏ trường làng này.

Thầy cười to:

- Tốt lắm hai trò. Thầy hi vọng các em đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau để cùng lạm rạng danh tỉnh nhà. À, Thầy có việc rồi, hôm nay chúng ta nghỉ sớm "

Nói xong, thầy bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn hai đứa. Khẽ liếc mắt sang nhìn, tôi thấy hắn đang say sưa với những trang sách.Một chút gì đó cắn rứt xuất hiện dù đây không phải là lần đầu tiên tôi tranh luận gay gắt để bảo vệ quan điểm của mình. Tôi không hiểu tại sao lại có cảm giác đó, cảm giác hối hận về điều mình đã làm.

- Cám ơn.

Một động lực nào đó khiến tôi thốt ra lời cám ơn. Một lần hiếm hoi mà tôi chấp nhận chịu ơn một người khác.

- Cám ơn ai?.

- Thì tùy, ai nhận thì nhận, không thì thôi.

- Hì. - Hắn cười nhẹ.- Cám ơn gì mà không nhìn thấy chút thành ý.

- Tôi thích. - Tôi lạnh lùng.

- Tôi sẽ chấp nhận lời cám ơn của An, nếu An hứa với tôi một việc?

- Sao tôi phải hứa với bạn?

- Thì để chứng tỏ thành ý của mình.

- Nói trước đi đã.

- Thì đi dạo quanh công viên Văn Miếu với tôi.

Tôi phân vân trong chốc lát, chẳng biết có nên chấp nhận lời đề nghị của hắn hay không. Chưa kịp đưa ra câu trả lời, hắn đã kéo tôi ra khỏi phòng và nhanh chóng mang chiếc xe đạp đến.

Tôi không hẳn đã hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của hắn. Nhưng việc khám phá công viên đông đúc nhất thành phố cũng phần nào thú vị với tôi.

- Ngồi lên xe đi cô bé. Tôi đưa cô dạo một vòng công viên.

Khắp đoạn đường đi, tôi chẳng nói với hắn câu nào dù bản thân không hề muốn hành trình khám phá công viên của mình lại buồn tẻ như thế. Tôi không có thói quen bắt chuyện với người khác nên cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Công viên hiện ra trước mắt. Đó là một dãi đất nhô cao với những hàng liễu được trồng dày đặc. Ở giữa là một hồ nước lớn và xung quanh là những hàng ghế đá được thiết với nhiều kiểu dáng. Tiến đến gần, mặt tôi đỏ ửng lên khi nhìn thấy nhiều cặp đôi tay trong tay, thân mật bên các hàng ghế đá. Tôi đưa tay nhéo hắn, nhăn nhó nói:

- Bạn đưa tôi đến đây để nhìn thấy những cảnh tượng thế này sao?

- Tôi...tôi xin lỗi. - Hắn vừa gãi đầu vừa ấp úng trả lời. - Chúng ta đi qua nơi kia đi, chắc sẽ có nhiều thứ để ngắm hơn.- Hắn chỉ sang một hướng khác.

Tôi dừng lại ở một cây liễu nằm kề bên bờ hồ và đưa mắt ngắm nhìn con nước xanh trong. Hắn cũng bước đến.

- Cảm thấy thế nào? - Hắn hỏi

- Đẹp.

- Sao cộc lốc vậy ?

- Đẹp thì tôi nói đẹp.

- Tôi hỏi thẳng điều này, mong An trả lời thành thật nha.

- Nói.

- Hình như An có ác cảm với tôi thì phải?

- Biết thì tốt.

- Sao vậy nhỉ?

- Đơn giản là tôi không thấy mình không hợp với dân thành phố. Và bạn cũng không là ngoại lệ.

- Ơ, thành phố thì sao? Ở đâu mà chẳng có người tốt, người xấu. Người tốt thì ở đâu cũng tốt và ngược lại.

Nhận thấy bản thân có phần đuối lý, nhưng không thể chịu thua, tôi vẫn cố tìm cách đáp trả dù lý do đưa ra rất cùn:

- Tôi thích như vậy.

- Haha - Hắn cười to.- Được rồi không ưa tôi thì tôi chịu thôi.

Dù không ai nói ra nhưng cả hai đều hiểu, phần ưu thế trong cuộc tranh luận hoàn toàn thuộc về hắn. Thật ra, đó chỉ suy nghĩ của một con bé vốn quen với thôn quê, đồng ruộng trước khi tiếp xúc với thị thành. Có nhiều cơ hội gặp gỡ, tôi cũng dần thiện cảm với hắn hơn nhưng không hiểu tại sao vẫn cố giả vờ lạnh lùng, thích tranh cãi với hắn.

- Mà An muốn thi vào trường Đại học nào?

- Chi vậy?

- Để biết mà thi chung cho vui ?

- Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh.

↑↑ Lượt xem: 118
1 2 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617