2016.WapSite.Me

Kho Truyện Ngắn Cho Mọi Người

 Trang ChủTruyện ngắn Bạn
↓↓

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

14-06-2016
A
A
A
A

jpg'>

***

Sau sinh nhật Giang, cuộc sống của Chi trở thành một màu hồng tươi đẹp.

Ngày thứ 2 đầu tuần...

Chi vừa đi trên hành lang lớp học vừa than thở với Giang:

- Tớ quên cầu học thể dục ở nhà rồi! Thế nào cô cũng mắng!

- Chi nữa! Lúc nào cũng quên mới bực mình chứ!

Chi cúi đầu ngoan ngoãn nghe Giang mắng.

Vào giờ thể dục, Giang dúi vào tay Chi một quả cầu .

- Tớ vừa chạy ra ngoài mua.

Rồi Giang chạy về chỗ của mình. Chi ngắm nghía quả cầu và nó kết luận rằng đây chắc chắn không phải cầu mới. Giang nghĩ nó dễ lừa như thế cơ à?

Lớp trưởng báo cáo hôm nay có một bạn không mang cầu. Cô giáo thể dục phạt đứng lên ngồi xuống 50 lần. Chi nhìn chằm chằm Long đang trong bộ dạng chẳng dễ chịu gì nhưng khóe môi vẫn vương nét cười. Đột nhiên nó cảm thấy...thực ra cậu ấy cũng rất tốt đấy chứ. Hả? Tốt á? Sao nó lại có thể nghĩ trái lòng mình như vậy chứ? Chi lập tức bỏ cái ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Hết giờ thể dục, Chi mấy lần định đi ra chỗ Long trả cầu nhưng lại thôi. Ngại lắm! Nhờ Giang trả hộ vậy!

Ngày thứ 3...

Chi cầm một hộp xôi vào lớp, thấy cậu ấy đến rồi. Vốn dĩ mua xôi là muốn cảm ơn vụ quả cầu hôm qua nhưng mà...đưa thế nào bây giờ?

Nghĩ mãi nghĩ mãi. Vẫn nên nhờ Giang thì hơn! Thế là Chi lại lon ton chạy đến bên Giang.

- Giang đưa giúp cho cái bạn hôm qua cho tớ mượn cầu.

- Sao Chi không mua cho tớ?

- Giang có cho tớ mượn cầu đâu?

- Ô hay! Cầu đấy tớ mua mà!

- Lừa ai chứ?

- Thế à? Có giỏi thì tự đưa đi!

Giang lè lưỡi trêu.

- À thì tớ...

- Đưa đây!

Long đi qua nghe thấy hai người nói chuyện thì tủm tỉm giật phắt hộp xôi, nhoẻn miệng cười lộ cái răng nanh nhọn hoắt.

- Cảm ơn!

Long để lại một câu rồi cầm hộp xôi về chỗ ăn.

- Cái đồ trơ trẽn mà!

Giang nói giọng không cam tâm.

- Kệ đi! Đấy là mua cho nó mà.

Cậu ấy vẫn luôn khó ưa như thế mà!

Giờ ra chơi, Chi cảm thấy...rất đói. Tiền ăn sáng thì mua xôi hết rồi làm gì còn đồng nào để mình ăn nữa. Haizzzzz!

Giang tay cầm một cái bánh mì và một hộp sữa đi đến trước bàn Chi. Mắt nó sáng lên. Nó phải ăn ké. Hi hi!

- Giang ơi!

Mặt nó tràn đầy mong đợi nhìn Giang.

- Đừng có biểu hiện cái mặt đấy. Ghê! Bánh mì của cậu mà! Ăn xong thì uống sữa.

Hả? Hôm nay Giang tốt đột xuất thế nhỉ?

- Giang mua à?

Nó mỉm cười hỏi Giang.

- Thằng Long mua.

- Hả?

- Sao? Nó bảo là cậu hết tiền ăn sáng, sợ cậu đói nên mua cho cậu thôi. Có gì mà ngạc nhiên thế đâu?

- Nó giỏi nhỉ? Tớ có bao nhiêu tiền ăn sáng nó cũng biết.

Chi nhìn Giang chòng chọc.

- À...à ừ! Nó giỏi mà!

Giang vội vã lấp liếm.

- Cậu tiết lộ những thông tin nào của tớ cho nó biết rồi?

- Hóa ra hôm sinh nhật tớ cậu nghe thấy hết.

- Đương nhiên! Tai tớ vẫn bình thường mà.

- Thế cậu...

- Thực ra thì...cậu ấy cũng không tệ.

Ngày thứ 4: Long bắt đầu mon men sang bàn Chi nói chuyện.

Ngày thứ 5: Long và Chi đạp xe song song về tận cửa nhà Chi rồi Long mới về.

Ngày thứ 6: Long với Chi cùng nhau ra cổng trường ăn vặt.

Ngày thứ 7: Long chở Chi về nhà.

Ngày chủ nhật: Hai người cùng nhau đi ăn phở.

Giang thầm nghĩ: hai người này tiến triển nhanh thật.

***

Lớp 12

Chi và Long cùng thi vào một trường cấp 3, họ vào cùng một lớp. Suốt 4 năm, họ cùng đi học, cùng về nhà, cùng đi ăn, cùng đi chơi. Ai ai cũng rõ hai người là một đôi nhưng chính họ lại chưa ai thốt ra lời tỏ tình nào với đối phương. Giang đã từng khích lệ hết người này đến người khác nhưng họ vẫn dậm chân tại chỗ. Giang thì rất tốt! Đang có một anh người yêu vừa đẹp trai vừa giỏi giang hơn họ 2 tuổi, đang học đại học. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế. Cho đến một ngày...



Chi vừa bước chân vào lớp, nhìn thấy gương mặt thiếu sức sống của Long thì suýt nữa hét lên. Nó vội chạy đến bên Long.

- Ông làm sao thế? Tối qua không ngủ à?

Nó xót xa xoa xoa má Long.

- Ừ! Tại hôm qua tôi thức đêm xem phim.

Long cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

- Ông hâm vừa thôi chứ!

Chi lo lắng, khẽ trách móc. Long nhìn chăm chăm vào nó.

- Tôi không sao!

Long lắc đầu.

- Lần sau đừng có tự hành hạ sức khỏe như vậy! Nha?

Trời vào đông đã se lạnh, Chi cầm tay Long lên, thấy tay cậu lạnh toát.

- Ừm...

Long gật đầu nhẹ. Cậu cố gắng lắm cũng không nở được một nụ cười để an ủi Chi.

Giờ ra chơi, Chi chạy đi mua bánh mì trứng, mua sữa cho Long.

- Này! Ông ăn đi tôi chen mãi mới mua được đấy!

- Bà không ăn à?

- Không! Ông mới cần bồi bổ chứ. Ăn đi ăn đi nhanh lên!

- Bà ngồi xống đây với tôi.

Chi ngồi xuống bên cạnh Long.

- Giang bảo tôi là tôi hèn quá!

- Sao? Nó ăn nói thế đấy! Tự dưng nó lại nói ông thế là thế nào?

Chi lập tức lên tiếng bất bình.

- Nó nói thế từ lâu lắm rồi! Tôi cũng không biết là từ khi nào! Nó bảo tôi thích ai cũng không dám nói. Tôi cũng tự thấy tôi hèn thật!

Chi không thốt được lời nào.

- Cho nên hôm nay tôi chính thức nói với bà. Tôi thích Chi! Tôi thích Hà Quỳnh Chi!

Chi vẫn không thốt được lời nào, đơ ra như tượng gỗ.

- Này! Bà sao thế?

Long huơ huơ tay trước mặt Chi.

- Không! Chỉ là tôi...tôi...

Chi lắp bắp không nói rõ.

- Bà làm sao?

- Chỉ là tôi...ừm...tôi không nghĩ là chuyện này cần suy nghĩ đến nỗi cả đêm không ngủ. Khó nói thế cơ à?

Chi nhìn Long với ánh mắt cười cười.

- Sao bà không nói đi? Xem khó hay dễ.

- Ơ! Hôm nay tôi đang định nói đấy. Nhưng mà ông nói rồi thì thôi!

Nó cười ranh ma, nhún nhún vai.

- Bà...thật sự không có khái niệm xấu hổ.

- Xấu hổ có ăn được không?

- Bà có hiểu con gái cần nữ tính không hả? Mà lúc con gái xấu hổ lại càng nữ tính nên bà cần phải biết xấu hổ nó mới giống con gái. Hiểu không?

- Ông nói ít thôi! Nhỡ về sau con tôi cũng nói nhiều...

Nói đến đây, Chi cảm thấy có gì đó không ổn, liền bụm miệng lại.

- Con? Bà...đầu óc đen tối.

- Đâu! Tôi không nghĩ gì đâu mà!

Chi ra sức phủ nhận.

- Bà nghĩ xem con tôi sẽ tên là gì?

Long lấy tay chống cằm, nhìn Chi chờ đợi.

- Tôi thích con gái tôi tên là Hân. Con trai thì...

- Con tôi! Không phải con bà!

Long rất tự nhiên ngắt lời Chi.

- Gì chứ? Con ông và con tôi...có gì khác nhau sao? Chẳng phải đều là họ Nguyễn và vẫn là tôi đẻ ra hay sao?

Chi nhìn Long vẻ kiên định.

Còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Tôi không lấy cậu thì ai lấy?

- Bà lấy đâu ra cái tự tin đấy?

- Tôi chắc chắn là như thế!

Chi đập bàn, khẳng định. Long hơi ngẩn ra, có thứ gì đó xuất hiện trong mắt cậu, thứ gì đó rất phức tạp. Dằn vặt, day dứt, phân vân, lo lắng, nuối tiếc, đau thương nhưng rất nhanh, mọi thứ đã biến mất.

- Ừ thế con trai...

- Tên là Nguyễn Hoàng Huỳnh Anh nhé?

- Tên này nghe kêu thế? Bà không sợ là sẽ hại nó bị gọi lên bảng à?

- Lên bảng thì lên. Thế nào nó cũng thông minh! Không phải lo!

- Lỡ nó lấy gen học dốt của tôi thì làm thế nào?

- Vớ vẩn! Con trai tôi thì phải thông minh giống tôi chứ?

- Nhưng mà nó cũng...

Nín bặt. Đây là cái trò gì thế nhỉ? Đúng là gậy ông đập lưng ông mà!

- Thôi được rồi! Bỏ cái trò này đi! Một trai một gái là đẹp nhỉ? Về sau tôi với ông sẽ kê một bộ bàn ghế ở sân sau, ngồi nhìn các con nghịch đất.

Chi nghĩ tương lai.

- Nghịch đất?

- Thì sân sau phải là vườn cây chứ! Nên bọn nó mới nghịch đất.

- Nhưng mà nghịch đất bẩn lắm!

- Để cho tuổi thơ bọn nó tươi đẹp!

- Ừ thế cũng được! Nhưng vườn cây thì biết trồng gì?

- Đương nhiên là trồng rau, trồng hoa, cây gì ăn quả được nữa. À, chỗ bàn ghế trồng hoa sữa đi. Tôi thích hoa sữa lắm! Còn phải trồng bí, tôi thích ăn bí xào,thêm cả một dàn hoa thiên lý nữa.

↑↑ Lượt xem: 250
<< 1 2 3 5 >>
Cùng chuyên mục
2016.WapSite.Me  © 2016
Admin: Hoàng Kha
Robots.txtsitemap.xmlsitemap.html
Track Websites
0 1 2 3 4 567891011121314151617
XtGem Forum catalog